Quyển 4 - Chương 8: đại phá hoại



Mộc Vĩnh Diệp né được băng tiễn, nhưng băng tiễn vẫn không tự dưng tan biến mà tiếp tục đi theo quỹ tích trước đó bắn về phía một cái thuyền nhỏ, trong nháy mắt đã găm lên cánh tay của một thuyền viên.

“Aaaaaa..”Âm thanh này như là một loại ngòi nổ, trong nháy mắt ở vô số thuyền nhỏ đã bắt đầu công kích ma pháp lẫn nhau.

Chiếc thuyền nhỏ vừa bị tấn công cũng phát ra hỏa cầu bay về hướng chiếc thuyền phía trên, từ một chỗ khác, một lượng lớn phi đao băng sáng lóa bay tới.

Truyện "Ngự Đạo "

Những người trên thuyền lúc này đều bắt đầu ứng phó công kích đến từ bốn phía. Vốn cả đám đang lướt nhanh trên mặt biển, nay đột nhiên giảm tốc ứng phó với uy hϊếp đến từ bốn phương tám hướng.

Mà Mộc Vĩnh Diệp lúc này cũng là một tiêu điểm , rất nhiều hỏa cầu ,băng tiễn, phi đao, thậm chí không biết vị thiên tài nào trước khi lên thuyền mang theo bó lớn đá, giờ phút này cũng ném về phía hắn.

Tuy dưới chân chỉ hắn có một sợi cỏ lau, né tránh khá nhẹ nhàng, nhưng cũng không đỡ được công kích như boom bay đạn lạc thế này, Mộc Vĩnh Diệp phải không ngừng vặn vẹo thân thể né tránh, thế nhưng vẫn có mấy lần tí nữa thì ăn cả viên than hồng vào đầu.

Loạn quyền đánh chết sư phụ già , đúng, chính là tình cảnh lúc này đây , nếu như ở trên bờ, dựa vào bộ pháp hư hư thực thực của mình, Mộc Vĩnh Diệp hoàn toàn có thể khẳng đinh, mấy cái thứ này căn bản mình chẳng cần để ý, nhưng mà ở trên biển căn bản không thể thi triển, cho nên lúc này Mộc Vĩnh Diệp bị công kích tối tăm cả mặt mũi.

Chân phải hắn dùng sức nhấn một cái, sợi lâu chìm xuống một chút, nhanh chóng chuyển hướng. Sợi lau đổi hướng làm bắn lên vô số nước biển, Mộc Vĩnh Diệp dồn chân khí vào tay, làm lượng nước bắn lên kết thành những quả cầu băng, bắn mạnh về phía những chiếc thuyền ở quanh. Truyện "Ngự Đạo "

“Vυ"t vυ"t vυ"t”Từng tiếng xé gió từ hai tay hắn phát ra trong không trung.

“Ba, ba, ba…”Ngay sau đó, lại là vô số âm thanh như là vật gì đó bị xuyên thủng.

“Không tốt, thuyền thủng rồi”.

“A, thuyền ta cũng thủng”.

“Cứu, cứu với, ta không biết bơi”.

Một thời gian sau, quanh Mộc Vĩnh Diệp vang lên vô số câu chửi rủa cùng cầu cứu ( thằng này ác dã man ==!! ), tiếp đó đa số thuyền viên đều nhảy xuống biển, tiếp tục bơi theo luồng khói trên đầu, mà những thuyền chậm hơn ở phía sau trong lòng đang hớn hở, hiển nhiên không nghĩ tới tự dưng có chuyện tốt thế này,

Nhưng cả đám người kia trước khi rơi xuống làm gì có chuyện nguyện ý cho bọn đằng sau vượt mặt mình? Ở trong nước, chiến sĩ thì lôi hết vũ khí ra, tấn công vào những chiếc thuyền đang đi tới, trong nháy mắt, lại có rất nhiều thuyền nhỏ bị phá, số người phải nhảy xuống nước càng lúc càng đông. ( 1 chiêu quá hiểm ác ^:)^ )

Người ở đằng sau nhìn thấy cảnh tượng này đều tức tốc chèo đường vòng mà đi, nhưng làm sao mà chạy được khi trong đám người rơi xuống có cả ma pháp sư, cả lượng lớn băng tiễn với tiểu hỏa cầu hướng về chỗ thuyền ở phương xa kia bay tới, không ai may mắn tránh thoát , như là phản ứng dây chuyền vậy, mấy trăm chiếc thuyền không quá nửa canh giờ chỉ còn lại một đống mảnh vụn. Chỉ lưu lại một ít kẻ không biết bơi cố ôm lấy mấy mảnh gỗ vụn, ở đó chờ người khác tới cứu.

Mộc Vĩnh Diệp lại một mình đạp sợi lau lướt về phía trước..

Trong lúc này, trên không trung mấy chục gã tuần tra giả lúc này đã ngây ngốc nhìn, trong lòng không giám tin điều mình nhìn thấy ở dưới kia là sự thật.

Lúc này, thí sinh đã chèo thuyền ra rất xa bờ cát, nếu không đám khán giả lại được một phen kinh ngạc.

Cứ như vậy, những thí sinh chỉ còn cách bơi mà thôi, mà Thiên Tinh học viện cũng cho thuyền lớn ra cứu những thí sinh nguyện ý bỏ thi.

Mộc Vĩnh Diệp lúc đánh vỡ mười mấy cái thuyền nhỏ bên cạnh, tiếp tục lướt đi như thường, căn bản không có quay mặt lại xem, nếu hắn mà tặn mắt nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm.

Lại qua nửa canh giờ, cuối cùng, Mộc Vĩnh Diệp thuận theo năm luồng khói trên trời thành người đầu tiên lên đảo, mà ở đó có một đại quảng trường, ở mặt sau, Mộc Vĩnh Diệp có thể nhìn thấy rất nhiều kiến thúc xung quanh bốn phía hòn đảo.

Trên quảng trường, có vài trăm người đứng đó, từ hài tử không tới năm tuổi, cho đến những lão nhân tóc bạc phơ, cũng có nhiều hài tử mười hai, mười ba tuổi, nhưng điểm chung của đám người này là đại đa số họ đang trố mắt nhìn Mộc Vĩnh Diệp đạp cỏ lau đi trên biển.

“Chúc mừng , ngươi là người đầu tiên thông qua bài thi đầu tiên”Ma pháp sư Sean lúc này đang mặc bộ quần áo lam sắc trang trọng cười nói, hiển nhiên hắn đã tách linh hồn ra, hai bên quảng trường mỗi nơi một người.

Bước vào bên bờ bãi cát, Mộc Vĩnh Diệp chầm chậm đi lên quảng trường, chấp niệm cũng mang kiếm đi ra

“May mắn, may mắn mà thôi”Bản tôn cười đáp.

Lúc này, chấp niệm đột nhiên quay đầu, nhìn về phương xa, chẳng thấy cái thuyền nào.

“Di, những người khác đâu?”Chấp niệm nghi hoặc hỏi, tuy rằng mình đi nhanh, nhưng có chậm cũng không chậm như vậy chứ, mình đã đến nơi rồi mà, vả lại vì nghĩ cho mọi người mình cũng đã cố ý thả chậm tốc độ, tính ra nếu mình có về đầu tiên thì theo sát mình cũng phải có rất nhiều thuyền bè chứ nhỉ. (Thằng ôn này… quá vô sỉ =.= )

Nghe được câu hỏi của Mộc Vĩnh Diệp , mọi người không nói gì, chỉ là càng nhìn Mộc Vĩnh Diệp với ánh mắt quái dị.

Còn ma pháp sư Sean thuật lại hết thảy sự kiện vừa phát sinh cho Mộc Vĩnh Diệp nghe làm hắn kinh ngạc không thôi, chính mình chỉ hủy mười mấy thuyền, không nghĩ về sau lại xảy ra hiệu ứng dây chuyền thế này, thật làm cho người ta khó mà dự liệu.

Đương nhiên, theo lời ma pháp sư Sean, đều là phân thân bay đến không trung hỏi tuần tra giả, bọn họ tại hiện trường, tận mắt thấy Mộc Vĩnh Diệp làm ra việc đại phá hoại kia, cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ cùng kinh thán ( kinh ngạc + thán phục ). Mà những người khác cũng đang nghi hoặc không tin nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp. Truyện "Ngự Đạo "

Tại quảng trường, cuối cùng sau gần hai canh giờ chờ đợi, đám người mới thấy một ít thiếu niên chầm chậm bơi vào bờ.