Lại đợi một ngày, bản tôn tiếp tục công việc thường ngày, đánh đàn, câu cá, thổ nạp, còn chấp niệm lại tiếp tục múa bộ Lâm Phong kiếm pháp. Mà Lạc Kỳ, Lạc Băng cùng Mạc Ni cũng không nói chuyện nhiều cùng Mộc Vĩnh Diệp, chỉ khi hắn đánh cầm mới chú ý đến.
Sang ngày hôm sau, trời vừa sáng, bản tôn vừa thổ nạp xong, chuẩn bị lấy ra Phủ Phong luyện tập đánh cầm bỗng cốc khẩu tràn ngập hắc khí. Bản tôn cùng chấp niệm đang luyện kiếm vội vàng chạy đến cốc khẩu nhìn xem chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bên trong hắc khí là hai nam tử, một mặc lam bào, tóc buộc đuôi ngựa như bản tôn, sau lưng là một thanh đại kiếm màu đén, phiêu dật tuấn mỹ. Một cả người được che bởi hắc bào, tất cả các bộ phận thân thể đều dấu bên trong trường bào, sau lưng cũng là một thanh đại kiếm, đi phía sau nam tử kia, trông y như là một cái bóng vậy.
"Đoàn trưởng"Sau người hắn truyền đến thanh âm của Lạc Kỳ.
Tiếp theo Lạc Băng cùng Mạc Ni cũng đi ra khỏi phòng.
"Đoàn trưởng, người đến rồi?"Mạc Ni nói.
"Ừ"Nam tử đi đầu lên tiếng đáp.
Bỗng vô số hắc khí ở cốc khẩu chầm chậm tụ về trung tâm, như là có một cái máy hút bụi không ngừng hút hắc khí lại vậy. Khi hắc khí toàn bộ tập trung ở trung tâm cũng lộ ra một quái nhân, mà kỳ lạ là hắc khí toàn bộ tiến vào thân thể quái nhân này.
Người này ước chừng một mét năm, nhưng vì tấm lưng gù nên chỉ cao có một mét hai, gương mặt đầy nếp nhăn, vô cùng xấu xí, trên tay là một cây trượng rễ cây đen nhánh, mặc ma pháp bào đen nhánh, trên miệng luôn nở nụ cười tà ác, giống như không ngừng tính toán người khác vậy, hình tượng nhìn qua vô cùng khủng bố.
"Tộc câu lũ?"Lạc Băng kinh ngạc nói.
"Không sai, đây là trợ thủ ta mời tới, Mặc Sâm, đến từ tộc câu lũ, Mặc Sâm, đây là Lạc Băng, Lạc Kỳ cùng Mạc Ni ta đã giới thiệu với ngươi"Lam y nam tử nói.
"Bản, không cần giới thiệu, đi sớm thôi, ta có chút đợi không nổi rồi"Mặc Sâm âm trầm nói.
Nhìn thấy thái độ của Mặc Sâm, ba người Mạc Ni không khỏi nhíu mày lại.
"Đoàn trưởng, đây là Mộc Vĩnh Diệp, là người dẫn đường chúng ta thuê"Mạc Ni chỉ vào chấp niệm nói.
"Ân? Thật sự là một tiểu hài tử như dong binh công hội nói, chẳng qua tiểu hài tử này bé như vậy đã có phân thân, xem ra không phải một tiểu hài tử tầm thường a"Mặc Sâm cười tà dị.
"Ngươi cũng đã đến đủ, đi thôi"Chấp niệm nói.
"Được, đi thôi"Vị đoàn trưởng kinh ngạc liếc nhìn Mộc Vĩnh Diệp thêm một lần, gương mặt lộ ra biểu tình quái lạ.
"Đi"Bản tôn vừa nói vừa tiện tay khóa cửa phòng lại, đi đến trước mặt đoàn người, dừng lại ở phía sau chấp niệm.
Những người khác thấy Mộc Vĩnh Diệp trực tiếp như vậy, cũng giảm đi ít nhiều tò mò, đi ngay sau hắn là huynh đệ Lạc Băng, Lạc Kỳ, mà cuối cùng là Mạc Ni cùng đội trưởng Bản, còn Mặc Sâm một mực đi sát ngay sau đội trưởng Bản, y như một cái bóng của ông vậy.
Vị đội trưởng Bản vừa đi vừa hỏi về Mộc Vĩnh Diệp.
"Mạc Ni, đã điều tra tiểu tử này chưa?"Bản nhỏ giọng nói.
"Không có vấn đề gì, hai ngày này ba người chúng ta luôn giám thị hắn, hắn không đi ra khỏi sơn cốc, không có khả năng tiết lộ tin tức của chúng ta"Mạc Ni khẽ thì thào với Bản. Truyện "Ngự Đạo "
"Không phải đã dặn các ngươi tìm người phổ thông thôi sao"Bản nhíu mày hỏi.
"Chính là ban đầu trưởng hội Tom miêu tả là phi thường phổ thông, ta cũng không ngờ hắn lại quái dị như vậy, vì không làm người khác chú ý, ta cũng không đổi người dẫn đường"Mạc Ni nói.
"Quên đi, để ý kỹ hắn, lần này không được có chút sơ xuất nào"Bản nói.
"Ngươi yên tâm đi đoàn trưởng, hắn chỉ là một tiểu hài tử, có thể làm ra chuyện gì chứ?"Mạc Ni nói.
"Chỉ mong vậy đi"Bản nói.
Dù thanh âm của hai người rất nhỏ, nhưng đối với bản tôn chân khí đã đạt đến đại chu thiên thì nghe rõ mồn một, bởi thế, hắn càng lúc càng hiếu kỳ với chuyến đi này.
Mộc Vĩnh Diệp từng đi qua Lạc Nhật hồ không chỉ một hai lần bởi thế rất quen thuộc lộ tuyến, dẫn mọi người tránh khỏi những đàn ma thú, dần bước về phía Lạc Nhật hồ.
Trên đường đoàn người cũng gặp không ít ma thú, nhưng cao nhất cũng chỉ là tam cấp, bởi thế đối mặt với đội hình cường đại căn bản không có lực phản kháng, trực tiếp bị Lạc Kỳ bổ đôi, không cần người khác phải ra tay.
Đối với ma hạch trong thân thể những ma thú cấp thấp này, một đám cường giả không ai để ý, mà Mộc Vĩnh Diệp thì khác, mỗi lần có ma thú bị gϊếŧ, hắn đều dùng xích đồng bảo kiếm lấy ra ma hạch.
Dùng ngọc thạch bố trí tụ linh trận có thể tụ linh khí, mà dùng ma hạch bố trí theo đồ án tụ linh trận có thể tụ vô số năng lượng nguyên tố các hệ lại, như vậy tốc độ tu luyện của chấp niệm cũng sẽ nhanh hơn, vì thế Mộc Vĩnh Diệp không buông tha một cái ma hạch nào.
Nhưng là, khi Mộc Vĩnh Diệp cất ma hạch vào không gian giới chỉ, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn vào tay trái của chấp niệm, tiểu tử này có không gian giới chỉ sao? Đây là người dẫn đường phổ thông sao?
Đương nhiên, tuy mấy người kinh ngạc vô cùng, nhưng không ai nổi lên ý định đánh cướp, ít nhất là hiện tại, vì mỗi người ở đây đều có không gian giới chỉ dù lớn nhỏ khác nhau. Mà lúc này bọn họ có mục đích phi thường trọng yếu, vì để Mộc Vĩnh Diệp nhanh chóng dẫn đường, tất cả đều làm bộ không nghe không hỏi việc Mộc Vĩnh Diệp dùng không gian giới chỉ chứa ma hạch.
Chú thích:
câu lũ tộc: tộc người gù