Tuy thanh âm của Đại Cổ rất nhỏ, nhưng là bản tôn vẫn nghe thấy được. Một khắc này, bản tôn đột nhiên vô cùng tỉnh táo, cái gì tới thì sẽ tới. Bản tôn nhanh chóng chui vào thân chấp niệm, mà chấp niệm nắm chặt lấy thanh đoản kiếm, nhìn chằm chằm vào cửa xe ngựa.
“Ân, trước gọi nó xuống xe ngựa đi, đừng làm bẩn xe”Đại Lực nói với Đại Cổ.
“Đệ biết, không thể lưu lại vết máu”Đại Cổ cười nói rồi một mình tiến về phía xe ngựa.
Đi đến bên xe ngựa, Đại Cổ kêu lên: “Mộc Vĩnh Diệp, có việc, đi ra nào”.
Nhưng là Mộc Vĩnh Diệp căn bản không hồi đáp, mà hắn thầm phong bế hô hấp, nâng kiếm chuẩn bị cho một kích trí mệnh.
“Mộc Vĩnh Diệp, đi ra đi”Đại Cổ nhíu mày kêu lên nhưng là vẫn không có chút động tĩnh gì.
“Cái gì, tiểu tử kia trốn rồi sao?”Đại Cổ khẽ hoảng hốt lẩm bẩm.
Tiếp theo, Đại Cổ vươn tay chuẩn bị mở cửa xe, mà Đại Lực vẫn đang ngồi xỉa răng không quan tâm, hiển nhiên hắn nghĩ lấy thực lực nhị cấp của Đại Cổ, đối phó với một tiểu hài là hoàn toàn không có vấn đề gì, tuy trong tay tiểu tử kia có đoản kiếm, nhưng là còn bé như vậy có thể có đấu khí sao? Bởi thế hắn tin Đại Cổ thừa sức đối phó.
Đương nhiên, Đại Cổ cũng cho là như vậy, hắn đã nắm lấy cánh cửa. Mà lúc này, đấu khí trên người Mộc Vĩnh Diệp toàn bộ tụ trên thanh đoản kiếm, tuy có kinh nghiệm đưa đấu khí vào dao lần trước, nhưng là đưa vào tiểu kiếm vẫn rất khó khăn, lấy đấu khí nhất cấp của hắn sao có thể che phủ toàn bộ tiểu kiếm chứ? Nhưng là Mộc Vĩnh Diệp khôn khéo đưa đấu khí tụ ở mũi kiếm, hiện tại thời cơ đã đến, trong mười mấy ngày này, hắn đã nghĩ rất nhiều, khi Đại Cổ vươn tay ra nắm cửa xe, trái tim hắn sẽ ở bên trái cửa xe, phía dưới. Nhắm chuẩn vị trí rồi, đoản kiếm trong tay hắn trong nháy mắt đâm ra. Truyện "Ngự Đạo "
“Phốc!”Cửa xe cũng bị đâm thủng một hố, mà đoản kiếm không chút dừng lại, trực tiếp đâm vào Đại Cổ còn đang nắm cửa xe. Một đâm, đâm vào trái tim Đại Cổ, hắn làm sao cũng không nghĩ đến, chính mình lại chết như thế, không ngờ chết trong tay một hài tử sáu tuổi.
Đương nhiên, có thể bởi vì kiếm ngắn cũng không đâm xuyên lưng Đại Cổ, nên Đại Lực cũng không phát hiện điều gì dị thường, chỉ thấy Đại Cổ chậm chạp nửa ngày không mở được cửa xe, liền quát lên: “Mở ra đi chứ, lãng phí thời gian quá!”. Truyện "Ngự Đạo "
Sau khi xác định đã đâm chết Đại Cổ, Mộc Vĩnh Diệp thu lại đoản kiếm, thả vào không gian giới chỉ, lập tức hai thân thể đổi chỗ, bản tôn đi ra ngoài, mà chấp niệm sau khi dùng hết đấu khí tiến vào nê hoàn cung của bản tôn nghỉ ngơi.
Bản tôn liền đẩy cửa ra, Đại Cổ cũng đổ ập xuống, chân khí bản tôn nhanh chóng tụ xuống chân, hai chân vận lực, nhanh chóng chuồn ra sau xe, chạy mất. Mà khi Đại Lực phát hiện Đại Cổ ngã xuống, Mộc Vĩnh Diệp đã chạy ra xa gần mười thước.
Đại Lực trong nháy mắt phát hiện không đúng, lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh Đại Cổ, chỉ thấy nơi trái tim Đại Cổ là một hố sâu hoắm, đôi mắt Đại Cổ trừng lớn đầy kinh ngạc. Hắn lập tức nâng kiếm lên đuổi theo phương hướng Mộc Vĩnh Diệp chạy trốn.
“Tiểu tạp chủng, ta muốn ngươi chết không được tử tế”Đại Lực phẫn nộ hét lên.
Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp vận chân khí vào bàn chân, tốc độ nhanh hơn nhiều, nhưng là vì thân thể nhỏ quá, xoải bước chân không dài được, số lượng chân khí cũng không cao, nên tốc độ miễn cưỡng sánh bằng nhị cấp chiến sĩ.
Đại Lực vừa đuổi vừa kinh ngạc, không ngờ tiểu hài sáu tuổi lại có tu vi cao như vậy, có thể chạy nhanh như vậy thì tu vi nhất định là nhị cấp, mà nhỏ như vậy đã nhị cấp, hiển nhiên không hợp lý, trừ phi gia tộc hắn tìm cho hắn vô số thiên tài địa bảo tăng thực lực.
Nhưng là, có thể tìm được thiên tài địa bảo, khẳng định là những gia tộc vô cùng lớn, thậm chí còn có thể là tông môn, hơn nữa địa vị tiểu hài tử này nhất định rất trọng yếu, cho nên nếu hôm nay không gϊếŧ được nó, chính mình nhất định phải chết.
Bởi thế, Đại Lực càng thêm cố gắng đuổi Mộc Vĩnh Diệp, tâm tình điên cuồng lúc trước đã bị thay thế bằng kiên định.
Mộc Vĩnh Diệp có thể nói là nhẹ gánh mà chạy, đoản kiếm cùng đồ vật đều được hắn cất vào không gian giới chỉ, nhưng là không ngừng chạy trốn cũng bị quần áo làm vướng víu, hắn lập tức hận không thể mang cả y phục vào không gian giới chỉ luôn, nhưng là hiện tại còn thời gian sao? Đại Lực tuy ở cách hắn bốn mươi thước, nhưng chỉ cần có chút dừng lại, nhất định sẽ phải nghênh đón thanh cự kiếm sau lưng!
Ta sao lại xui xẻo vậy chứ? Mộc Vĩnh Diệp thầm kêu gào không thôi, lúc này hắn vô cùng buồn bực, mới ra khỏi cửa đã gặp cướp, chính mình có pháp bảo đỉnh cấp, lại không thể sử dụng được, cần pháp lực mới có thể lấy ra. Ài, buồn bực chết người, cũng may ưu điểm của chân khí là kéo dài, còn có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, nếu dùng đấu khí thì đã sớm hết lực rồi.
“Tiểu tạp chủng, đứng lại cho ta!”Đại LỰc giận dữ hét lên, hiện tại hắn cũng buồn bực muốn chết, đây là tiểu hài tử sao? Dù là cùng nhị cấp như mình cũng không thể chạy lâu như thế, đã nửa canh giờ rồi mà không chút giảm tốc độ, hắn không mệt sao?
“Có thằng ngu mới tin ngươi”Mộc Vĩnh Diệp ở phía trước thầm nghĩ.