Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngự Đạo

Quyển 2 - Chương 20: chế dược.

« Chương TrướcChương Tiếp »


Hỏa Vân Nhi hết sức hối hận, không ngừng oán giận bản thân mình sao lại lắm chuyện chứ, Vĩnh Diệp còn chưa muốn đàn, chính mình sao lại nói làm gì? Thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống được.

Mộc Vĩnh Diệp vừa đàn một đoạn, mọi người đều cảm thấy lông tơ dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thanh âm này chưa đến nỗi sởn tóc gáy nhưng tuyệt đối làm cho mọi người hãi hùng khϊếp vía, mỗi một tiếng đều như sét đánh lên dây thần kinh, trong lúc Mộc Vĩnh Diệp đánh đàn, mọi người không ngừng lùi lại, cố tránh thật xa cây cầm, nhưng thật đau khổ là bọn họ không thể rời đi, nhưng đỡ nhất trong bọn họ là đôi vợ chồng Thủy Đông Các, Hỏa Vân Nhi, cả hai sau khi nghe được một đoạn, liền dứt khoát lập ra một kết giới quanh người, quyết không cho thanh âm đi qua, chỉ khổ cho đám hạ nhân bên cạnh, hai mắt trắng dã thất thần nghe đàn.

Quá cường hãn, quá biếи ŧɦái, quá khủng bố, đây đâu phải là thưởng cầm? Phải nói là đang thụ hình mới đúng, mà nói trắng ra là phá hủy thần kinh của mọi người.

Khúc nhạc vừa kết thúc, Mộc Vĩnh Diệp đổ mồ hôi như mưa, nhìn bộ dáng mọi người đều rất “say mê”, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào, không nghĩ tới lần đầu tiên đánh đàn lại có được hiệu quả như thế này, quả thật rất đáng chúc mừng.

“Bác, có hay không ạ?”Mộc Vĩnh Diệp cất tiếng hỏi.

Thanh âm vừa phát ra như đưa mọi người từ vô gian địa ngục trở về, bọn hạ nhân thì có thể biết nói gì? Huống hồ dựa vào địa vị của bọn họ, hiện tại chỉ có thể nói: “Hay, tài đánh đàn của Diệp thiếu gia quả rất cao”.

Nhìn mọi người ở đây mở miệng, Thủy Đông Các cùng Hỏa Vân Nhi mới biết được đàn đã xong rồi, cả hai lập tức thu hồi lại kết giới, lại nghe thấy mọi người khen tặng tiếng đàn của Mộc Vĩnh Diệp, cũng đại khái biết được mọi người đang nói chuyện gì. Truyện "Ngự Đạo "

“Vĩnh nhi đàn rất tốt a”Thủy Đông Các lập tức nói.

“Thật vậy sao?”Mộc Vĩnh Diệp còn đang đắm chìm trong niềm vui nói.

Thấy Mộc Vĩnh Diệp hỏi, Thủy Đông Các không biết phải trả lời như thế nào, Hỏa Vân Nhi liền tiếp lời nói: “Đúng vậy, phi thường tốt, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ nghe được khúc đàn nào hay đến vậy”.

“Có thật vậy không? Tốt quá, vừa rồi cháu còn lo lắng mọi người không thích, nếu như mọi người thích, cháu sẽ đánh đàn mỗi ngày a”Mộc Vĩnh Diệp lập tức nói. Truyện "Ngự Đạo "

Nghe được lời Mộc Vĩnh Diệp, mọi người không tự giác được run lên một cái, trong lòng không ngừng mắng to chính mình lắm chuyện, cũng thầm bi ai cho tháng ngày sau này của mình, hiện tại tất cả đều hâm mộ vận khí tứ thiếu gia, rời đi thật đúng lúc a!

Từ đó, trên dưới Thủy gia, điều biết được tài đánh đàn của Mộc Vĩnh Diệp. Mà tiểu viện của Mộc Vĩnh Điệp kể từ đó cũng biến thành địa phương mọi người trong phủ cố gắng tránh xa. Mỗi ngày trong tiểu viện đều truyền ra tiếng đàn, làm cho mọi người không thể làm việc được

Cũng may thời gian đánh đàn của Mộc Vĩnh Diệp mỗi ngày cũng chỉ một canh giờ mà thôi, bằng không chẳng ai có thể chịu nổi mất.

Bên trong tiểu viện của Mộc Vĩnh Diệp, Thủy Đông Các đưa đến rất nhiều cự thạch cùng các loại thiết bị phụ trọng, để cho hài tử mới ba tuổi Vĩnh Diệp tiến hành kích phát tiềm năng, đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

Chấp niệm mỗi ngày ngoại trừ rèn luyện đấu khí trong thân thể, còn dùng các chủng loại phụ trọng phụ trợ tiếng hành tăng nhanh tốc độ tu luyện, chỉ chừa lại thời gian lúc đi ngủ, ăn cơm, làm cho phu phụ Thủy Đông Các nhìn thấy cũng phải đau lòng, hài tử này thật quá khắc khổ, quá chấp nhất rồi.

Một ngày của Bản tôn thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, buổi sáng sớm lúc mặt trời mọc thì tu luyện chân khí, tiếp theo là tập đàn, giữa trưa lại tiếp tục tu luyện chân khí, xế chiều không có chuyện gì làm thì lấy thư tịch của Thủy gia ra xem, buổi tối ăn xong rồi ngủ, đến nửa đêm lại thức giậy luyện khí, một ngày nhẹ nhàng như thế là kết thúc.

Cứ như vậy, một năm rưỡi cũng trôi qua, trong thời gian này, tiếng đàn của Mộc Vĩnh Diệp không ngừng được ma luyện, độ khủng bố không còn như trước kia, mọi người cũng đã chầm chậm thích ứng. Mà đầu khí của chấm niệm cũng thuận lợi đạt đến nhất cấp, nhưng vẫn còn cách thành thục khá xa.

Bản tôn trong một năm này, chân khí đã quán thông được rất nhiều kinh mạch, nhưng còn một số kinh mạch cũng không dám làm bừa, bởi vậy cần phải có một ít dược tài để phụ trợ, đến lúc này Mộc Vĩnh Diệp cũng bắt đầu bắt tay tìm kiếm thu thập dược tài.

May mắn Thủy gia ở đây cũng là một đại gia tộc, vì vậy tìm những dược tài phổ thông lại phi thường dễ dàng, tuy tiếp xúc với dược tài của thế giới này chưa nhiều, nhưng dựa vào kinh nghiệm có được trước kia, Mộc Vĩnh Diệp chỉ cần hiểu rõ được tính của nó là được.

Từ lúc này, tiểu thiếu gia năm tuổi Mộc Vĩnh Diệp, sau sự kiện tiếng đàn gϊếŧ người lại bắt đầu một sự kiện khác khiến cho gà bay chó sủa náo loạn khắp sơn trang.

Mỗi ngày, bên trong tiểu viện của hắn điều phát ra một mùi dược tài cổ quái, tiếp đó, lại nghe trong tiểu viện truyền đến tiếng kêu thê thảm của một loại động vật nào đó.

Một ít gia cầm bị Mộc Vĩnh Diệp đưa vào trong tiểu viện, mọi người lúc đầu cũng không để ý đến, cứ cho rằng Mộc Vĩnh Diệp yêu thích tiểu động vật, nhưng sau đó trong tiểu viện Mộc Vĩnh Diệp lại cho kê lên một cái nồi thật lớn.

Mỗi ngày hắn không còn đến thư phòng Thủy Đông Các xem sách nữa mà bắt đầu thu thập một ít thực vật, cho vào nồi lớn trong tiểu viện, sau khi đun sôi lên liền phát ra những mùi cổ quái, tiếp theo lại đi đến túm lấy một con gia cầm.

Gia cầm còn chưa biết gì, còn cho là tiểu chủ nhân cho nó ăn món gì ngon, sau khi ăn xong liền lăng quay ra sàn, sùi bọt mép. Nhưng tiểu chủ nhân cũng rất bản lãnh, mỗi lần như vậy điều dùng mấy cây châm đem tiểu gia cầm cứu sống.

Từ đó, mỗi ngày Mộc Vĩnh Diệp lại bắt gia cầm uống thuôc, lúc này nó đương nhiên không nguyện ý, kết quả bị Mộc Vĩnh Diệp trói lại, vừa thống khổ cùng ủy khất, lại được rót thuốc, ngay sau đó lại lăn quay ra sùi bọt mép.

Làm cho gia cầm trong Thủy gia, cứ nhìn thấy Mộc Vĩnh Diệp là quay đầu chạy, đặt biệt là con chó Vượng Tài của đám hạ nhân, tuyệt không dám tiếp cận trăm thước xung quanh tiểu viện của Mộc Vĩnh Diệp
« Chương TrướcChương Tiếp »