“Muốn biết những người kia chết như nào không?”Bản tôn đột nhiên cất tiếng. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "
Không gian tràn ngập mùi thuốc súng nháy mắt bị xua tan, cả đám người một lần nữa tập trung nhìn bản tôn, mà thằn lằn cường giả cũng nhìn chằm chằm vào bản tôn.
“Biểu ca, các người xuống đi”Mộc Vĩnh Diệp đột nhiên nói với những nhân loại thánh cấp cường giả còn đang ở trên không.
Hiển nhiên, giây phút này tất cả mọi người đều bình tĩnh lại, Thủy Như Trọng cùng những nhân loại thánh cấp cường giả chầm chậm hạ xuống quảng trường.
“Đây là chuyện giữa ta cùng thú nhân tộc, thỉnh các vị quan chiến đứng lui ra khỏi phạm vi quảng trường, nếu không, có chịu thương tổn gì, ta không chịu trách nhiệm”Bản tôn đột nhiên đầy tà dị cười nói.
Đối với biểu tình của bản tôn, tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, đây là chuyện gì?
“Vĩnh Diệp”Thủy Như Trọng nghi hoặc khẽ gọi.
“Các người đều lùi ra khỏi quảng trường đi, hôm nay, bọn họ đã muốn tìm chết thì không thể trách ta được”Bản tôn đột nhiên đầy lạnh lùng nói.
A! Kiêu ngạo, tuyệt đối kiêu ngạo, chúng nhân không khỏi không thể tin nổi nhìn bản tôn, chẳng lẽ tiểu tử này bị dọa ngu rồi sao?
Sắc mặt bản tôn càng lúc càng âm trầm, trong tâm lý hắn ẩn ẩn có ý nghĩ không cần phải nói nhiều với những người sắp chết này. Tuy nhiên, cứ như vậy ở trong mắt người khác sẽ thành vô cùng bừa bãi, âm độc, nhưng là bản tôn không để ý, ta chính là ta, cần gì để ý ánh mắt của người khác? Còn về ẩn nhẫn? Cho nó gặp quỷ đi.
“Vĩnh Diệp”Thủy Như Trọng hống lớn một tiếng, hắn còn tưởng bản tôn tẩu hỏa nhập ma, muốn đánh thức bản tôn. Rốt cuộc, biểu hiện lúc này của bản tôn quá quái dị, so với lúc trước quả là một trời một vực.
“Rời đi, ta không có việc gì”Chấp niệm rất đúng lúc lên tiếng.
Mọi người nhìn về hướng chấp niệm, nhưng bất ngờ phát hiện, trên gương mặt chấp niệm không có chút âm hàn nào như bản tôn. Chuyện gì thế này? Sao hai người có thể có biểu hiện khác nhau chứ.
Ải nhân, dực nhân, câu lũ tộc là những người lui lại quảng trường đầu tiên, tiếp tục xem biến hóa bên trong. Rốt cuộc ba phương đều không muốn tham gia, chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi, bọn họ đánh càng náo nhiệt, càng vui mắt.
“Tổng cộng là ba mươi thánh cấp, còn có bốn trăm súc sinh chưa đạt đến thánh cấp”Bản tôn khẽ cười tà dị.
Ba mươi thánh cấp thú nhân đều chậm rãi hạ xuống, đều nhìn bản tôn như nhìn kẻ ngu. Tiểu tử này không muốn sống nữa sao? Sao như kẻ điên vậy.
“Vĩnh Diệp”Thủy Như Trọng đi đến bên cạnh bản tôn, hiển nhiên hắn cũng cho rằng bản tôn bị dọa ngu.
“Ta lấy thân phận gia chủ Mộc gia, mệnh lệnh ngươi mang theo nhân loại lui ra quang trường”Chấp niệm đột nhiên giơ lên tay trái nói.
Một câu này, làm cho toàn trường sững sờ, gia chủ Mộc gia ra lệnh cho người Thủy gia? Tiểu tử này không phải hóa ngu thì là gì?
Nhưng là, một khắc này, ngoài tưởng tượng của mọi người, Thủy Như Trọng lại dừng bước, lông mày hơi nhíu lại, khom lưng nói: “Dạ”.
Chúng nhân không khỏi mở thật lớn miệng kinh ngạc, điều nào sao có thể chứ? Người khác có thể không biết, nhưng Thủy Như Trọng còn nhớ rõ, ngũ gia như lá liền cành, gia chủ mỗi nhà, đều có quyển hiệu lệnh các thành viên nhà khác, tuy trước cùng Mộc Vĩnh Diệp là quan hệ anh em nhưng một khi dùng giới chỉ gia chủ, vậy thành viên của ngũ gia phải tuân lệnh, nếu không là làm phản ngũ gia, bị trục xuất khỏi gia môn. Cho nên khi Thủy Như Quý định lấy giới chỉ của Mộc Vĩnh Diệp mới bị Thủy Đông Các giáo huấn mãnh liệt đến thế.
Chẵng những ải nhân, dực nhân, câu lũ tộc ở phía xa kinh ngạc, mà cả thú nhân cùng nhân loại đều khó hiểu. Làm sao có thể chứ?
“Chư vị, mời lui khỏi quảng trường”Thủy Như Trọng nói với đám người.
“A”Mọi người cùng kinh ngạc thốt lên.
Tiểu tử này làm bừa, Thủy Như Trọng sao có thể bỏ mặc chứ, mà hắn là gia chủ Mộc gia, quyền gì quản Thủy Nh Trọng, không thể tin được, nhưng là đám người vẫn dồn dập lui khỏi quảng trường, chỉ còn lại bản tôn, chấp niệm cùng Thủy Như Trọng đứng trên quảng trường đối diện với đám thú nhân.
Chấp niệm liếc nhìn Thủy Như Trọng không chịu rời đi một cái, cũng không nói gì thêm, dù sao hắn cũng lo lắng cho an nguy của mình, tiếp theo, hắn cùng bản tôn cùng nhìn về hướng những thú nhân.
“Tiểu tử, ngươi tự tìm chết sao”Một thằn lằn nhân thánh cấp cười gằn nói.
“Nếu như hắn đã muốn chết, thì chúng ta sẽ thành toàn cho hắn”Một lang nhân khác đột nhiên nói.
Nói xong, lang nhân kia cùng thằn lằn nhân, còn có hai lang nhân khác, cùng nắm lấy đại kiếm, tưởng muốn chém chết Mộc Vĩnh Diệp, nếu cả bốn bọn họ cùng xông lên thì dù cho có Thủy Như Trọng bảo vệ, Mộc Vĩnh Diệp cũng khó tránh khỏi cái chết.
Mà bản tôn thấy mọi người ly khai, trong mắt hắn lóe lên hàn quang, hai tay hắn đánh một thủ ấn quái dị, một đạo hồng mang từ đầu ngón tay bản tôn đánh về phía trước.
Hồng mang chợt lóe rồi biến mất, mà hoàn cảnh xung quanh cũng theo đó nhanh chóng biến đổi, trong nháy mắt sương khói tràn ngập quảng trường. Dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, sương khói bao phủ lấy thú nhân.
“Là kết giới kia”Bên trong sương mù, Ciel kinh khủng gào thét. Truyện "Ngự Đạo "
“Hừ”Thánh cấp thằn lằn nhân hống lến đầy giận dữ.
Một khắc sau, một đạo kiếm mang khổng lồ đánh ra tưởng muốn phá vỡ kết giới, rốt cuộc, trước kia Ciel có nói, khi hắn đạt đến thánh cấp, có thể phá vỡ kết giới này.
Nhưng là, bản tôn đứng ở nơi xa chỉ cười lạnh, phá ư, trước kia bởi vì ngọc thạch bố trí không đủ, chỉ bố trí một mê tung trận đơn giản, mới làm cho Ciel phá, hiện tại đầy đất là ngọc thạch, hơn nữa càng tốt hơn những ngọc thạch trước kia, để xem các ngươi phá như nào.
Ngay khi sương khói hình thành, Thủy Như Trọng cũng mở to tròng mắt không thể tin nổi nhìn vào chấp niệm, đây là gì chứ? Kết giới sao? Tại sao trong điển tịch của gia tộc không có nói đến?
Dưới con mắt của người bên ngoài cũng chấn kinh không thôi. Đây là kết giới gì vậy? Tại sao trước kia chưa từng nghe nói qua, mà những thú nhân kia không thấy đi ra, chẳng lẽ bị kết giới khóa chặt? Làm sao có thể chứ? Kết giới này cũng không có chút ma pháp ba động nào.
Chẳng những nhân loại kinh ngạc, liền cả dực nhân, ải nhân, câu lũ tộc đều kinh ngạc, đây là kết giới gϊếŧ mấy ngàn thú nhân sao? Đây là ma pháp gì chứ?
Bản tôn lạnh lùng nhìn những thú nhân trong sương mù, hắc quang trong tay hắn chợt lóe, Vạn Quỷ U Hồn phiên trong nháy mắt xông vào mê tung trận