- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Ngự Đạo
- Quyển 5 - Chương 17: đại sơn
Ngự Đạo
Quyển 5 - Chương 17: đại sơn
“A, đúng a”Chấp niệm cũng chỉ có thể cười nói, không giải thích gì thêm.
Giờ phút này, đám người đều âm thầm nhớ kỹ Mộc gia, mà trong lòng họ cũng không dám có chút khinh thị nào với vị gia chủ trẻ tuổi này.
“Lão gia, khí tức quang minh thật mạnh”Tiểu tinh linh đột nhiên nói.
Nàng vừa mở miệng, mọi người đều chuyển chú ý đến trên người nàng, tất nhiên lúc trước ai cũng nhận thấy tiểu tinh linh nàng, nhưng tinh linh ở thế giới này cũng không phải hi hữu, lấy lịch duyệt của chúng nhân, đều gặp qua rất nhiều lần rồi, chỉ là không ngờ tiểu gia hỏa này lại gọi Mộc Vĩnh Diệp là lão gia. Lúc nào thì tinh linh nguyện ý ký khế ước cùng nhân loại vậy? Ánh mắt mọi người nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp càng thêm phần cổ quái.
“Ngươi có thể cảm nhận được quang minh khí tức trong đó sao?”Một dực nhân kinh ngạc hỏi.
“Đúng a, chính là từ tòa núi kia phát ra”Tiểu tinh linh chỉ về phía một tòa núi lớn cách đó không xa nói.
Nghe tiểu tinh linh nói, mọi người đều nhìn nhau đầy kinh ngạc, chỉ có dực nhân mới cảm thụ được khí tức quang minh từ tòa núi kia phát ra, bởi vì, dực nhân có thiên sinh mẫn cảm với quang minh năng lượng, mà những người khác, cho dù đạt đến thánh cấp đỉnh phong như Thủy Như Trọng cũng chỉ là sau khi được dực nhân xác định, rồi cảm thụ thời gian rất lâu, mới cảm nhận được một tia khí tức quang minh nhỏ bé mà thôi, làm sao tiểu tinh linh này lại cảm nhận được rõ ràng chứ?
“Đây là nơi các ngươi tìm sao?”Chấp niệm hỏi.
“Phải, cả quả núi tràn đầy quang minh khí tức, chúng ta ở đây tìm tòi thật lâu, cũng chỉ phát hiện ra chỗ nay đặc biệt nhất mà thôi, hẳn là nơi này, mà khi chúng ta muốn phá hủy tòa đại sơn, không ngờ lại sinh ra một kết giới khổng lồ ngăn lại”Thủy Như Trọng nói.
“Kia, thử lại đi”Chấp niệm mở miệng nói, mà lúc này ba trăm long kỵ sĩ mới đến cũng dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn về phía tòa đại sơn.
Dưới yêu cầu của chấp niệm, Thủy Như Trọng cũng rất phối hợp nâng lên đại kiếm, bổ nhanh xuống, một kiếm chẻ xuống mang theo kiếm khí màu lam khổng lồ bổ về phía đại sơn.
Truyện "Ngự Đạo "
Mà ngay khi kiếm khí chuẩn bị đυ.ng đến bề mặt đại sơn, thì một vòng sáng màu lam xuất hiện ngăn cản kiếm khí, vòng sáng chỉ dập dờn một chút rồi biến mất. Mà kiếm khi y như là bị hấp thu, cũng theo vòng sáng tan biến.
Nhìn đến một màn thần kỳ này, tất cả long kỵ sĩ đều cảm thán không thôi, một mặt kinh thán thực lực của Thủy Như Trọng, một mặt kinh thán kết giới khổng lồ trước mắt.
“Kết giới ở chỗ này hẳn đã tồn tại vô số năm, không còn người điều khiển mà vẫn có thể bao bọc cả tòa đại sơn, còn có thể ngăn cản một kích của ta, có thể thấy người tạo ra kết giới này, ít nhất là cường giả thuế phàm, hoặc là hơn”Thủy Như Trọng nói.
Lúc này, tiểu tinh linh đột nhiên bay về phía tòa núi, nàng vừa bay vừa hét với Mộc Vĩnh Diệp: “Lão gia, ta tìm được một thứ rất ngon a, người không được cướp của Địch Nhi a”.
Nghe được mấy lời này, Mộc Vĩnh Diệp buồn bực không thôi, ta cướp khi nào chứ, không phải chỉ là lấy mấy dược tài thôi mà.
Đám người đều nhìn về phía tiểu tinh linh, cũng không hiểu nàng phát hiện ra thứ gì, biểu tình của mọi người cùng trở nên kỳ quái khó hiểu.
Khi nàng bay đến lưng núi, vòng sáng màu lam lại tiếp tục xuất hiện, như muốn ngăn cản vị khách không mời này. Nhưng mà tiểu tinh linh cũng không chút dừng lại, nàng bay nhanh hơn về phía trước.
Ngay khi mọi người cho là tiểu tinh linh đυ.ng đến vòng sáng, tất cả được một phen trố mắt. Nàng như không chịu chút trở ngại nào, rất nhẹ nhàng xuyên qua kết giới, đám long kỵ sĩ còn không cảm giác ra gì, nhưng mà một đám cường giả thánh cấp lại mở to mắt tràn đầy không thể tin tưởng.
Một khắc sau, tiểu tinh linh đột nhiên ôm một khỏa tinh thể lam sắc khổng lồ bay ra. Mà cũng vào lúc này, vòng sáng lam sắc đột nhiên tan biến.
Chính là trong lúc mọi người kinh ngạc, một luồng khí tức quang minh mãnh liệt bắn ra, liền cả Áo Đình phản ứng trì độn cũng cảm giác được, cỗ khí tức này như bị giam cầm nhiều năm, không ngừng tăng cao, phát tiết ra xung quanh, cho đến gần nửa nén hương mới chậm rãi thu liễm lại, nhưng là quang minh khí tức trên tòa đại sơn vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Đám thánh cấp cường giả đều lộ ra biểu tinh kinh thán, cả đến đám long kỵ sĩ cũng một bộ chấn kinh. Lúc này, tiểu tinh linh cũng bay trở về, trong lòng ôm lấy tinh hạch lam sắc, bắt đầu cắn răng rắc.
Một dực nhân vội vàng bay về phía đại sơn, hắn vỗ vỗ tay lên mặt đất, không khỏi vui vẻ thốt lên: “Không còn, kết giới không còn nữa rồi”. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "
Nghe được lời này, đám người đều lộ ra vẻ kinh hỉ, mà khi họ nhìn đến tinh thể trong tay tiểu tinh linh, cả đám một bộ thì ra là thế tinh thể kia hiển nhiên là năng lượng trung tâm duy trì cho kết giới, chỉ là năng lượng trong khối tinh thể này cũng quá lớn đi, nhiều năm như vậy, mà vẫn có thể ngăn được một kích toàn lực của đám người, không hiểu bên trong còn chứa bao nhiêu năng lượng nữa.
Mà tiểu gia hỏa này làm sao có thể tiến vào chứ? Hết thảy hình thành mê hoặc trong lòng mỗi người, mà thần sắc nhìn về phía tinh thể của họ cũng trở nên nóng bỏng hơn, mà khi nhìn khối tinh thể rút nhỏ dần dưới từng vết cắn của tiểu tinh linh, cả đám không khỏi xung động, đây còn là tinh linh sao?
Mọi người đau lòng nhìn về phía tinh thạch dần thu nhỏ trong tay tiểu tinh linh, cả đám người cũng chỉ có thể coi như không thấy, dù sao cũng là tiểu gia hỏa này loại bỏ kết giới, giờ cũng không thể mặt dày đòi đồ ăn của người ta được.
Theo kết giới tan biến, đại sơn phía trước đột nhiên trở nên hư ảo.
Mà dực nhân vừa lấy tay chạm xuống mặt đất, không khỏi kinh ngạc, sao có thể chứ? Vừa rồi rõ ràng cảm giác sờ đến bùn đất, sao hiện giờ lại hư hư ảo ảo, như là ảnh vậy, sao có thể chứ?
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Ngự Đạo
- Quyển 5 - Chương 17: đại sơn