- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Ngự Đạo
- Quyển 5 - Chương 12: liệt tinh.
Ngự Đạo
Quyển 5 - Chương 12: liệt tinh.
“Vật săn?”Tiểu tinh linh kỳ quái hỏi lại. Truyện "Ngự Đạo "
Bản tôn lấy ra bản đồ thu được trước đó, hiển nhiên, ba điểm đánh dấu còn lại cũng là quân doanh của thằn lằn nhân, nhất định sẽ có rất nhiều thằn lằn nhân ở đó, điều bản tôn muốn làm nhất hiện tại là gϊếŧ chúng, ở thời điểm không biết những thú nhân khác ở đâu, đám thằn lằn nhân này là lựa chọn thích hợp nhất. Truyện "Ngự Đạo "
Sau khi tìm đúng phương hướng, Mộc Vĩnh Diệp không ngừng nghỉ đi về phía điểm đánh dấu thứ hai. Trên đường tĩnh lặng dị thường, cũng không gặp được những kẻ tầm bảo như trong tưởng tượng của hắn, nhưng cũng gặp được không ít ma thú, nhưng đại đa không quá tứ cấp, không cần tới bản tôn ra tay, một mình chấp niệm đã có thể gϊếŧ sạch, mà oán niệm của đám ma thú trước khi chết cũng bị Vạn Quỷ U Hồn phiên cắn nuốt triệt để.
Một đường này, chấp niệm cảm giác đấu khí bản thân càng lúc càng đầy, tuy hắn có chút không quá tin tưởng, nhưng là, chấp niệm biết chính mình cách ngũ cấp không xa nữa. Mà linh giác của tiểu tinh linh Địch Nhi cơ hồ có thể dùng từ biếи ŧɦái để hình dung, mỗi ngày nàng lại tìm được một loại dược liệu quý hiếm.
Mười ngày thời gian, dưới quá trình vừa đi vừa tu luyện của chấp niệm, đoàn người đã đến điểm đánh dấu thứ hai, nơi đó là trong một sơn cốc, phi thường ẩn mật. Mộc Vĩnh Diệp đứng trên một tòa núi lớn nhìn xuống sơn cốc, bên cạnh hắn là tiểu tinh linh mở to tròng mắt kinh ngạc nhìn.
Phía dưới quả thực có rất nhiều thằn lằn nhân, ước chừng ba ngàn, mà ba ngàn thằn lằn nhân này đang cùng chém gϊếŧ với mấy ngàn lang nhân.
Lang nhân, phần đầu là lang hình, chỉ có điều thon nhỏ hơn, có thể biểu hiện tình cảm, sau người là cái đuôi sói thật lớn, trên tay mỗi lang nhân đều cầm đại kiếm to lớn, lúc này bọn họ không ngừng chém gϊếŧ cùng thằn lằn nhân, có rất nhiều thằn lằn nhân cùng lang nhân đã ngã xuống.
Chiến đấu vô cùng kịch liệt, tiếng kêu thảm, thanh âm đại kiếm bổ xuonsg thân thể, làm cho bản tôn kích động. Hắn một lần nữa khẽ cười, thiên ý a, hắn cùng chấp niệm nhanh chóng nhảy xuống vách núi, dựa vào vô số cây cối chung quanh che dấu, ẩn khỏi tầm nhìn của mọi người, nhìn thấy chém gϊếŧ trong sơn cốc, bản tôn cũng biết tạm thời hắn chưa thể nhúng tay, hắn nhanh chóng lấy ra ngọc thạch, một lần nữa bố trí mê tung trận.
Chém gϊếŧ trong sơn cốc phi thường tàn khốc, từng cỗ thi thể thú nhân không ngừng ngã xuống, gϊếŧ chóc vẫn tiếp tục, tuy không rõ bọn họ tại sao lại chém gϊếŧ lẫn nhau, nhưng là, điều này không chút ảnh hưởng đến bản tôn, nửa canh giờ sau, mê tung trận đã bố trí xong.
Đối mặt với những thú nhân này, Mộc Vĩnh Diệp cũng không có chút cảm tình nào, hắn nhanh chóng thúc động pháp quyết, trong sơn cốc chầm chậm phủ đầy sương trắng.
Biến hóa đột ngột hấp dẫn chú ý của đám thú nhân, tất cả đều dừng lại động tác xung quanh, điều tra bốn phía, nhưng là, rất nhanh sương trắng đã bao phủ sơn cốc.
“Ma quỷ, là ma quỷ kia, ma quỷ tới rồi”Một thằn lằn nhân vừa rồi còn dũng cảm chiến đấu giờ nhanh run rẩy kêu lên, ai cũng có thể nghe được sự sợ hãi trong thanh âm của hắn.
Đám thằn lằn nhân cũng lập tức trở nên khẩn trương, bọn họ đã nghe nói đến “ma quỷ”, cũng đều sợ hãi điên cuồng, bắt đầu chạy loạn khắp bốn phía, mong thoát ra khỏi bạch vụ.
Nhưng là, mê tung trận đâu phải dễ thoát như vậy? Chạy loạn một hồi, nhưng là như đứng nguyên tại chỗ, đám thằn lằn nhân càng thêm sợ hãi. Đại kiếm, đại đao trong tay nhanh chóng đánh loạn.
Từng đợt đấu khí tuôn ra cũng không thể mang lại đường thoát cho họ, mà vô số đấu khí này lại đánh đến trên người những thằn lằn nhân cùng lang nhân khác, trong thời gian ngắn, lại có rất nhiều thú nhân bị thương.
“Tây Nhĩ, đến cùng là chuyện gì xảy ra?”Trong mê tung trận đột nhiên truyền ra một tiếng hét lớn.
“Đều vì các ngươi, nếu không phải các ngươi, chúng ta đã không bị ma quỷ ám toán, lũ hỗn đản các ngươi”Một tiếng kêu khác đầy phẫn nộ truyền ra.
Bản tôn cũng không gấp gáp thi triển Vạn Quỷ U Hồn phiên mà đầy hứng thú lắng nghe bên trong.
“Hừ, giao ra liệt tinh không phải xong chuyện rồi sao? Một bộ lạc thằn lằn nho nhỏ có thể giữ được bảo bối kia sao?”Tiếng nói lúc trước vang lên.
“Liệt tinh là thánh vật của bộ lạc ta, sao có thể để bọn đυ.ng vào, hừ, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết, ha ha ha, ta thật muốn nhìn bộ dáng sợ run của tên phân thân hôm nay không đến của ngươi a”Tây Nhĩ điên cuồng cười nói.
“Một kết giới nho nhỏ mà thôi, có thể vây khốn ta được bao lâu chứ? Phân thân của ta cách nơi này không xa, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tộc nhân của ta đến, để xem các ngươi thủ được bao lâu”Thanh âm kia lên tiếng phản bác.
“Vậy ngươi tự cảm thụ đi, thuận tiện nói cho ngươi biết, một quân doanh của chúng ta đã táng mạng trong kết giới này, kể cả cửu cấp lĩnh đội cũng không thể trốn thoát”Tây Nhĩ kêu lên đáp.
Mà lúc này, bản tôn cũng không còn hứng thú nghe tiếp. Vạn Quỷ U Hồn phiên trong nháy mắt bay ra ngoài, hóa thành một lá cờ tam giác khổng lồ, che phủ cả mê tung trận, dưới pháp quyết của bổn tôn, hắc khí trong nháy mắt sinh ra, nhiễm đen bạch vụ bên dưới.
Đồng thời, tiếng ma kêu quỷ khóc cũng bắt đầu vang lên. Truyện "Ngự Đạo "
“A!”.
“Cứu mạng a!”.
“A!”.
“Không!”.
Lúc này, trong hắc vụ truyền ra vô số tiếng kêu thảm, số lượng ác quỷ không nhiều, mỗi lần chỉ có thể gặm nhấm một phần thú nhân mà thôi, nên tiếng kêu thảm vàng lên từng khoảng.
Mà mới chỉ là những tiếng kêu này đã khiến rất nhiều thú nhân điên cuồng.
“Tây Nhĩ, đến cùng là thứ gì”.
Đột nhiên trở nên tĩnh lặng, hiển nhiên đám thú nhân bị ác quỷ gặm đã chết không thể tiếp tục phát ra tiếng kêu thảm.
Mà ngay khi đám thú nhân trở nên tuyệt vọng, đột nhiên một đầu lĩnh thằn lằn nhân lấy ra một hộp gỗ hồng. Nhãn thần hắn kiên định, từ từ mở hộp gỗ ra, bên trong hộp là lớp da thú lót, chính giữa hộp đặt một viên tinh thể to bằng đầu ngón tay.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Ngự Đạo
- Quyển 5 - Chương 12: liệt tinh.