Tuy đám thằn lằn nhân phi thường đông, nhưng không ảnh hưởng chút nào dến tâm tình gϊếŧ chóc của bản tôn, nhưng thật kỳ lạ là lúc này hắn không bị tâm tình gϊếŧ chóc làm mờ mắt, hắn hoàn toàn bình tĩnh, bình tĩnh đến dị thường.
Bản tôn không biết cỗ sát ý này từ đâu tới, nhưng là một khắc này, bản tôn như đang hưởng thụ, hưởng thụ khát vọng tiêu diệt toàn bộ đám thằn lằn nhân, có lẽ đợi cho chém gϊếŧ đến một trình độ nhất định, bản tôn sẽ tự nhiên biết vì sao lại như vậy đi.
Nhưng là, đám thằn lằn nhân quả thực quá đông, bằng thủ đoạn hiện tại của chấp niệm cùng bản tôn , tất nhiên sẽ để cho một số tên chạy mất, dù cho dùng khốn tiên thằng cũng không thể gϊếŧ sạch đám thằn lằn nhân, dù sao khốn tiên thằng cũng cần người chỉ huy, tên thằn lằn nhân nào may mắn tránh khỏi chú ý của mình hoàn toàn có thể chạy thoát khốn tiên thằng. Bởi thế bản tôn cần toàn lực sắp đặt một phen.
Hắn lấy ra toàn bộ ngọc thạch trong không gian giới chỉ của chấp niệm, tất cả ước chừng hai mét vuông, nhìn vào đám ngọc thạch cùng khoảng rừng rậm phía dưới, bản tôn không ngừng tính toán, sau một lúc lâu, mi mày hắn nhíu lại thật chặt rồi lại buông lỏng đầy thư thái.
Lúc này, chấp niệm đứng trên thác nước canh gác, hơn nữa chỉ phương hướng cho bản tôn, bản tôn mang theo một phần nhỏ ngọc thạch chạy xuống một góc. Tiểu tinh linh Địch Nhi vô cùng hiếu kỳ bay sát theo bản tôn.
Vừa chạm chân xuống tới mặt đất, hắn nhè nhẹ đi lại, tận lực không để đám thằn lằn nhân phát hiện, sau khi chọn được vị trí thích hợp, bản tôn lấy ra một khối ngọc thạch nhỏ, ném lên giữa không trung, tay hắn không ngừng biến ảo pháp quyết, mà viên ngọc thạch đang rơi xuống đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, làm cho tiểu tinh linh há hốc miệng kinh ngạc không thôi.
Bản tôn cũng không để ý đến bộ dáng kinh ngạc của nàng, hắn nhanh chóng đi về một phương hướng khác, nhờ chấp niệm chỉ dẫn, hắn lại ném lên một khối ngọc thạch, khối ngọc thạch này cũng biến mất giữa trời y như khối trước, làm cho tiểu tinh linh Địch Nhi lại được một phen mắt tròn mắt dẹt.
Tiếp theo, bản tôn không ngừng di chuyển, không ngừng đánh pháp quyết, không ngừng đưa ngọc thạch biến mất trong hư không, rất nhanh, trăm khối ngọc thạch mang theo đã biến mất sạch.
Bản tôn dán vào vách núi, trèo lên mang theo một lượng lớn ngọc thạch rồi lại không ngừng di chuyển, cả quá trình mấy lần kém chút là bị thằn lằn nhân phát hiện, may là bản tôn nhanh nhẹn tránh thoát.
Cuối cùng, sau khi liên tục lên xuống núi tám lần, bản tôn cuối cùng cũng hoàn thành công trình, khi hắn leo lêи đỉиɦ thác, sắc trời đã tối sầm, bản tôn đứng bên chấp niệm cúi đầu nhìn về doanh trại phía xa, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn ôm theo mười mấy khối ngọc thạch còn lại, cùng chấp niệm nghênh ngang nhảy xuống.
Vừa rơi xuống đất, một lượng lớn thằn lằn nhân dừng động tác trong tay, đầy quái dị nhìn vào hai thiếu niên, mà cả đám thằn lằn nhân đều lóe lên ánh mắt âm độc cùng tà dị.
Chấp niệm không ngừng tiến lên phía trước, mà bản tôn không ngừng ném ngọc thạch trong tay lên không, một khắc sau, một khối ngọc thạch đầu tiên biến mất, làm cho không ít thằn lằn nhân sửng sốt.
“Ha ha, không ngờ lại có nhân loại đưa lên miệng, thực lực hai tên này cũng không kém, mùi vị rất ngon đi”Một thằn lằn nhân đột nhiên cất tiếng.
“Có phân thân a, không biết mùi vị phân thân sẽ như nào a”Một thằn lằn nhân khác cười nói.
“Đáng tiếc chỉ có hai tên, quá ít mà”.
Lúc này, tiểu tinh linh mới bay xuống phía dưới, nàng lại một lần nữa ngây ngốc, nàng quả thực không thể hiểu nổi đám ngọc thạch kia biến đi đâu. Nhìn thấy tiểu tinh linh, đám thằn lằn nhân đều sửng sốt, nhưng rất nhanh liền có tên lộ ra ánh mắt tham lam.
“Nhân loại, ngươi tới đây chịu chết sao?”Một thằn lằn nhân đột nhiên cười nói.
Lúc này, ngọc thạch trên tay bản tôn dã hết sạch, hắn tà dị nhìn mấy ngàn thằn lằn nhân rồi khẽ cười mỉm.
“Ta là tới để gϊếŧ các ngươi”Bản tôn khẽ nói.
“Gϊếŧ chúng ta? Ha ha ha”Một tên thằn lằn nhân trong nháy mắt cười lớn lên.
“Tên nhân loại này điên rồi, gϊếŧ chúng ta sao? Ha ha ha”Một thằn lằn nhân khác cũng cười lớn.
Chấp niệm khẽ dùng ánh mắt thương xót nhìn đám thằn lằn nhân rồi quay qua nhìn bản tôn, như muốn bảo hắn nhanh tay lên không cần lãng phí thời gian.
“Lão gia, những tảng đá kia?”Địch Nhi nhanh chóng nói ra nghi hoặc trong lòng nàng.
“Trước không phải cùng ngươi nói rồi sao? Hiện tại cho ngươi xem Bách Quỷ Dạ Hành đồ đi”Hai mắt bản tôn nhìn về phía mấy ngàn thằn lằn nhân đột nhiên biến âm hàn, làm cho không ít thằn lằn nhân phải rùng mình.
Nhìn thấy thiếu niên đặc dị, mấy thằn lằn nhân trong nháy mắt xông lên, muốn giải quyết nhanh hai bọn họ.
“Muộn rồi”Bản tôn đột nhiên cười quái dị nói.
Hai tay hắn đánh ra bốn ấn quyết, trong nháy mắt lượng lớn sương khói xuất hiện, che phủ bản tôn, chấp niệm cùng tiểu tinh linh. Ngay khi đám thằn lằn nhân còn đang kinh ngạc, sương khói nhanh chóng từ bốn phía rừng rậm xung quanh tràn đến che phủ toàn bộ đám thằn lằn nhân, làm cho bọn chúng không thấy được gì ngoài tầm một trượng.
Mà thời khắc này, liền cả thác nước cách không xa cũng như đột nhiên biến mất, đám thằn lằn nhân như đột nhiên bị cô lập, cả đám hoảng loạn không khỏi chạy trốn tứ tán khắp nơi, muốn thoát khỏi hoàn cảnh đáng sợ của nơi này.
“Chạy đi, chạy đi, càng chạy các ngươi càng tiến vào tiểu mê tung trận a, hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết”Bản tôn đột nhiên đầy tà ác cười, Vạn Quỷ U Hồn phiên theo gió bay phần phật