Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
Mục Thanh Ca nhanh chóng gật gật đầu, sau đó tự mình mở cửa liền đi ra ngoài, nhìn bộ dáng Phong Yên mồ hôi đầy đầu Mục Thanh Ca không tự giác nhíu mày một chút: “Xảy ra chuyện gì?”
Trong phòng Thất di nương.
Thời điểm Mục Thanh Ca đến trong phòng Thất di nương đã chất đầy người, Mục Nguyên vẻ mặt âm trầm ngồi ở chỗ kia, tam di nương đứng ở bên người Mục Nguyên, mà Thất di nương tắc vẻ mặt sốt ruột ngồi ở mép giường, Lý Nguyên đứng ở phía sau nàng, đại phu đang bắt mạch cho Khang nhi, Mục Thanh Ca tuy rằng trên đường đã nghe Phong Yên nói, nhưng nhìn đến Khang nhi liếc mắt một cái liền đã biết hắn trúng độc.
“Đại phu, như thế nào? Nhi tử ta như thế nào?” Thất di nương nhìn đại phu đã khám bắt mạch xong vội vàng hỏi, ngay cả Mục Nguyên cũng nhanh chóng đứng lên nhìn đại phu.
Đại phu biết vị này là tiểu thiếu gia duy nhất tướng phủ, trong lòng rất chú trọng, “Tướng gia, Thất di nương, tiểu thiếu gia trúng độc Trúc Diệp Thanh, bất quá may mắn phát hiện sớm, độc tố đã khống chế, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, bất quá mấy ngày sau vẫn là phải cẩn thận, không thể lơ là, tiểu thiếu gia tuổi nhỏ thân thể rất nhược, về sau càng phải cẩn thận bảo hộ, để tránh lưu lại di chứng.”
Trúc Diệp Thanh? Mục Thanh Ca đã từng thấy ở trong sách, loại này độc rất lợi hại, chỉ là một chút liền có thể trí người vào chỗ chết, bất quá còn tốt là chỉ cần phát hiện kịp thời liền có thể cứu, huống chi Khang nhi chỉ ăn một chút, còn tốt không có việc gì.
Thất di nương nghe được đại phu nói như vậy vội vàng gật gật đầu, Mục Nguyên nhìn chén chè hạt sen trên bàn còn chưa ăn xong, liền nói với đại phu: “Ngươi đến xem chén chè này có gì không ổn?” Thức ăn Khang nhi ăn rất chú ý, mà trước khi trúng độc cũng chỉ ăn một chén chè này, hiển nhiên chén chè này có vấn đề.
Đại phu bưng chén chè kia lên ngửi một chút, sau đó gật gật đầu: “Nơi này đích xác có Trúc Diệp Thanh.”
Mục Nguyên sắc mặt đại biến, lạnh lùng nhìn mắt tam di nương, tam di nương không thể hiểu được nhìn Mục Nguyên, hiển nhiên Mục Nguyên đã biết là chuyện như thế nào, nhưng dù sao cũng là việc xấu trong nhà, Mục Nguyên vẫn là cố nén tức giận nói với đại phu: “Làm phiền đại phu, quản gia mang đại phu đi xuống khai dược.”
“Được.” Minh quản gia đáp, liền mang theo đại phu đi ra ngoài.
Bên này đại phu vừa đi, Mục Nguyên liền đã bưng lên chén chè hạt sen ném trước mặt tam di nương, “Xem chuyện tốt ngươi làm.”
Tam di nương đột nhiên quỳ xuống, “Lão gia chẳng lẽ ngươi hoài nghi thϊếp thân sao?”
“Chén chè này không phải ngươi để người đưa lại đây sao? Ngươi còn muốn giảo biện?” Mục Nguyên cả giận nói.
Tam di nương đột nhiên kêu lên: “Oan uổng a, lão gia, thϊếp thân sao có thể làm loại chuyện này, mấy ngày này thϊếp thân nghiễm nhiên đã đem Khang nhi trở thành cốt nhục mình, sao có thể hạ độc hại hắn, nói nữa, chè này đúng thật là thϊếp thân để người đưa lại đây, nhưng thϊếp thân sao có thể ngu xuẩn như vậy hạ độc bên trong chè, việc này không phải sẽ bại lộ sao? Lão gia, thϊếp thân thật là oan uổng a.”
Mục Nguyên nghe được tam di nương như vậy đúng là thật, chè là nàng kêu người đưa tới, nếu bên trong có độc ngưới thứ nhất bị hoài nghi tất nhiên là nàng, tam di nương đích xác không có khả năng ngu xuẩn như vậy.
Tam di nương thấy Mục Nguyên đã tin hơn phân nửa, “Lão gia, nếu còn không tin, có thể cho người đi lục soát chỗ thϊếp thân, nếu có Trúc Diệp Thanh thϊếp thân không lời nào để nói.”
Mục Nguyên nhìn về phía quản gia vừa mới đi vào, quản gia nhận mệnh lệnh Tướng gia vì thế đã dẫn người đi lục soát, Mặc Nguyên nhìn Tam di nương hoa lê mang nước mắt, “Ngươi trước đứng lên.”
“Tạ lão gia.” Tam di nương được người nâng đứng lên, “Lão gia, Khang nhi trúng Trúc Diệp Thanh, nhất định chính là người trong phủ hạ độc, thϊếp thân cảm thấy người này nhất định đem Trúc Diệp Thanh giấu ở chỗ nào đó, lão gia vẫn là để người lục soát hết đi, để tránh buông tha cá lọt lưới.”
Mục Nguyên gật gật đầu, liền phái người tìm toàn phủ.
Mục Thanh Ca nhìn tam di nương tựa hồ nghĩ tới cái gì, nàng nhìn về phía Khang nhi nằm ở trên giường còn chưa tỉnh, sau đó lại nhìn xem Lý Nguyên trầm khuôn mặt đứng ở một bên, hay là tam di nương muốn ra kế một hòn đá ném hai con chim?
Non nửa canh giờ sau, Minh quản gia liền mang theo người tới, “Lão gia.” Minh quản gia tựa hồ có cái gì khôn kể rất nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca tiếp thu ánh mắt a thúc, trong lòng cái loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Minh quản gia đem đồ trong tay đặt ở trên bàn, sau khi tam di nương nhìn thấy vội vàng hỏi: “Đây là Trúc Diệp Thanh, quản gia thấy ở nơi nào?”
“Là ở Lá Rụng cư.” Hạ nhân phía sau Minh quản gia trả lời.
Tức khắc mọi ánh mắt đều nhìn về phía Mục Thanh Ca, Phong Yên cùng Lăng Phong đứng ở phía sau Mục Thanh Ca nghe được có người nói như vậy, đều sôi nổi lộ ra không dám tin tưởng, tam di nương đột nhiên chỉ vào Mục Thanh Ca kêu lên: “Thanh Ca cư nhiên là ngươi, ngươi vì sao lại hại Khang nhi, hắn chính là đệ đệ ngươi a, lão gia, ngươi nhìn xem, đây là gương mặt thật của nàng, nàng ngay cả đệ đệ mình cũng không buông tha a.”
Mục Nguyên cũng là một bộ không dám tin tưởng nhìn Mục Thanh Ca, nhìn trên bàn Trúc Diệp Thanh, hắn trầm giọng hỏi: “Thanh Ca, thật là ngươi sao?”
Mục Thanh Ca lạnh lùng đứng ở nơi đó không nói lời nào, một bên Minh quản gia nói: “Lão gia, chỉ sợ việc này có hiểu lầm a, đại tiểu thư căn bản là không cần phải hại tiểu thiếu gia, nếu là thật sự hại, đại tiểu thư căn bản là không cần phải tiếp đám người tiểu thiếu gia cùng Thất di nương a.”
Tam di nương kêu lên: “Vậy tại sao nơi nàng ở lại có Trúc Diệp Thanh?”
Minh quản gia nhất thời không lời nào để nói, Mục Thanh Ca nhìn Tam di nương diễn trò, màn diễn này thật là rất không tồi, để tất cả mọi người hoài nghi trên người nàng, Mục Thanh Ca nghiêng đầu nhìn về phía Thất di nương ngồi ở trên giường ngơ ngác, khóe miệng một loan hỏi: “Thất di nương cũng cảm thấy là ta hạ độc sao?”
Thất di nương đối diện tầm mắt Mục Thanh Ca, thanh triệt như vậy rồi lại mang theo quyết đoán nào đó, không đợi Thất di nương nói chuyện, tam di nương liền kêu lên: “Thanh Ca, việc này không phải một mình Tuyết nương quyết định, ngươi nếu thật sự không làm, vậy lấy ra chứng cứ.”
“Tam di nương nói chuẩn xác là ta làm như vậy, cũng chỉ dựa vào Lá Rụng cư ta có Trúc Diệp Thanh sao?”
Tam di nương hừ lạnh một tiếng, nói với Mục Nguyên: “Lão gia, kỳ thật muối biết rằng có phải Thanh Ca làm hay không rất đơn giản, tiệm thuốc trong kinh đô có bán Trúc Diệp Thanh cũng không nhiều lắm, không bằng tìm được chưởng quầy tới hỏi một chút liền biết có phải Thanh Ca làm hay không.”
Mục Nguyên thẳng tắp nhìn Mục Thanh Ca, sau một lúc lâu mới gật đầu.
Một canh giờ sau, Minh quản gia mang theo một chưởng quầy nhà thuốc tiến vào, “Lão gia, tiệm thuốc kinh đô đều có bán Trúc Diệp Thanh, nhưng gần đây lại chỉ có tiệm thuốc này bán.”
Chưởng quầy tiệm thuốc nhìn thấy Mục Nguyên liền lập tức quỳ xuống, hắn chỉ là một chưởng quầy tiện thuốc nhỏ rất ít nhìn thấy đại quan quý nhân, không nghĩ tới cư nhiên còn có thể nhìn đến Thừa Tướng đương triều, “Tiểu nhân bái kiến Thừa tướng đại nhân.”
Mục Nguyên gật gật đầu hỏi: “Bổn tướng hỏi ngươi, ngươi gần nhất bán Trúc Diệp Thanh là khi nào?”
“Hồi quý nhân, là buổi trưa ba ngày trước.”
“Vậy ngươi ngẩng đầu nhìn xem chung quanh có người mua Trúc Diệp Thanh ở tiệm ngươi hay không?”
Tiểu chưởng quầy ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, thời điểm thấy Mục Thanh Ca rõ ràng liền dừng lại một hồi lâu, “Hồi quý nhân, nhưng thật ra có một vị.” Nói, ngón tay chỉ chỗ nào đó.