Tác giả: Kiều Tiểu Tịch
Edit: ༄༂Mun༉
“Đừng nhúc nhích.” Một tay Phượng Tuyệt Trần chế trụ đôi tay nàng, bởi vì nàng giãy giụa làm cho thân thể hai người càng thêm gần sát, làm toàn thân Phượng Tuyệt Trần đều nóng lên, một cổ nhiệt khí càng xông thẳng xuống.
Mục Thanh Ca giãy giụa đột nhiên cảm giác dưới thân có thứ gì chống, rất khó chịu, Mục Thanh Ca chưa từng tiếp xúc với con trai càng đừng nói yêu đương, nhưng nàng không phải thiếu nữ vô tri, hơn nữa lại học y, tất nhiên hiểu được kết cấu thân thể, biết phía dưới là thứ gì, mặt Mục Thanh Ca tái nhợt trở nên đỏ bừng, thoáng chốc đẹp.
Phượng Tuyệt Trần nhìn má nàng một mạt đỏ bừng, khóe miệng ôn nhu gợi lên, sau đó đang muốn cúi đầu ngậm lấy đôi môi nàng, dưới thân lại đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, cả người Phượng Tuyệt Trần đều cung lên, sau đó che lại vị trí quan trọng nào đó, Mục Thanh Ca đột nhiên đẩy ra Phượng Tuyệt Trần đứng lên, “Vô sỉ.”
“Ngươi muốn bổn vương đoạn tử tuyệt tôn!?” Dưới thân Phượng Tuyệt Trần đau nhức làm hắn nhíu mày, giữa mặt mày cũng mang theo phẫn nộ, hận không thể trực tiếp đi lên bóp chặt cổ Mục Thanh Ca.
Mục Thanh Ca hai má ửng đỏ, “Ai cho ngươi vô sỉ như vậy.”
“Vô sỉ?” Phượng Tuyệt Trần nhanh chóng vọt đến bên người Mục Thanh Ca, trực tiếp chế trụ đôi tay nàng đem nàng để ở trên cột đá, “Muốn bổn vương để ngươi nhìn xem cái gì mới là vô sỉ chân chính hay không?”
“Phượng Tuyệt Trần, ngươi buông ra cho ta, muốn nổi điên, ta không bồi ngươi.” Mục Thanh Ca nói liền muốn nhấc chân lại lần nữa đưa qua, Phượng Tuyệt Trần quang mang chợt lóe, một chân liền chế trụ chân nàng.
Phượng Tuyệt Trần mau chuẩn tàn nhẫn trực tiếp ngậm lấy môi đỏ mình nhớ đã lâu, hắn nhanh chóng mở ra môi răng Mục Thanh Ca, đầu lưỡi đảo qua hàm trên nàng, toàn thân Mục Thanh Ca run lên, nàng muốn hung hăng cắn xuống, Phượng Tuyệt Trần tựa hồ biết ý đồ nàng, hắn nhanh chóng chế trụ cằm nàng để nàng thừa nhận nụ hôn kịch liệt của mình.
Mục Thanh Ca cảm giác mình muốn hít thở không thông, Phượng Tuyệt Trần lúc này mới lưu luyến không rời buông ra Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca há mồm thở dốc, nàng giương mắt nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần cả giận nói: “Phượng Tuyệt Trần, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, ngươi chớ quên ở trong mắt người khác ngươi và ta vẫn là quan hệ thầy trò.”
Phượng Tuyệt Trần lạnh lùng cười khí phách mở miệng: “Vậy thì thế nào?”
“Ngươi...” Mục Thanh Ca tức khắc nghẹn lời, nàng cơ hồ đã quên người nam nhân trước mắt này rốt cuộc là ai, chính là một người dưới vạn người trên Cửu vương gia Phượng Tuyệt Trần, “Phượng Tuyệt Trần, ta không thích ngươi, ta sẽ không thích ngươi.”
“Vậy ngươi thích ai?” Đôi mắt Phượng Tuyệt Trần tức khắc lạnh lùng.
Mục Thanh Ca cau mày hung hăng đẩy ra Phượng Tuyệt Trần, “Ta thích ai là chuyện của ta, không liên quan đến bất luận việc gì của ngươi, mặc kệ là ngươi hay là Phượng Nguyệt Minh, đều quản không được ta.”
Phượng Tuyệt Trần khơi mào một tia cười lạnh, “Mục Thanh Ca, nếu bị bổn vương biết ngươi thích người khác, bổn vương sẽ để ngươi biết khác biệt giữa thiên đường và địa ngục.”
Mục Thanh Ca hung hăng hít một hơi, nàng không rõ vì sao nàng gặp được toàn là người biếи ŧɦái.
Phượng Tuyệt Trần vận công dán sát vào ngực Mục Thanh Ca, sau đó đem quần áo nàng hong khô, cũng thuận tiện đem quần áo của mình hong khô, “Được rồi, ta mang ngươi vào xem.” Nói, liền duỗi tay kéo tay Mục Thanh Ca.
Hai tay hơi lạnh lẽo kề sát ở bên nhau, Mục Thanh Ca lập tức liền muốn rút tay mình ra, Phượng Tuyệt Trần nắm chặt tay nàng, “Lúc này ta không muốn tức giận.”
Được đi, nàng liền nhẫn nại, tùy ý Phượng Tuyệt Trần kéo tay mình đi vào bên trong.
Không thể không nói đây là một nơi giống thế ngoại đào nguyên, xuyên qua đình hóng gió là một phòng trúc, bên ngoài phòng trúc dưỡng rất nhiều thực vật đa dạng, còn bày ghế quý phi cùng bàn ghế đá, nơi này không khí rất mới mẻ, mỗi chỗ đều là thanh hương, mùi hương cây trúc nhàn nhạt còn có thực vật cùng hoa tươi phát ra hương thơm tự nhiên.
“Đây là nơi nào?” Mục Thanh Ca kinh ngạc Cửu vương phủ cư nhiên còn có một nơi như vậy, Mục Thanh Ca cư nhiên còn thấy cách phòng trúc không xa có một thác nước, Mục Thanh Ca nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp tránh tay Phượng Tuyệt Trần ra đi về phía thác nước bên kia, nàng không dám đến gần, chỉ dám đứng xa xa nhìn, “Thật xinh đẹp.” Chỉ sợ mọi người đều không thể tưởng tượng được Cửu vương phủ cư nhiên còn có thác nước, này không thể không làm người hoài nghi Cửu vương phủ rốt cuộc có bao nhiêu lớn a.
Phượng Tuyệt Trần đứng ở bên cạnh Mục Thanh Ca, tất nhiên có thể thấy trên mặt nàng hưng phấn cùng nhàn nhạt cảm thán, Phượng Tuyệt Trần không nghĩ tới nàng sợ nước, cho nên nàng không dám tiếp cận thác nước chỉ dám đứng xa xa nhìn, đáy mắt mang theo một tia khác thường.
“Đây là cấm địa vương phủ, bổn vương cũng không để bất luận ai tiếp cận, bao gồm Phong Ngâm.”
Mục Thanh Ca sắc mặt khẽ biến, có ít người nếu không muốn tiếp xúc liền phải rời xa, có ít nơi nếu không thể đi nhất định phải đi xa, này vẫn luôn là nguyên tắc Mục Thanh Ca kiên trì, nàng không có lòng hiếu kỳ giống người khác, nhưng đối với nàng mà nói lòng hiếu kỳ xa xa không quan trọng bằng sinh mệnh, nàng không thích Phượng Tuyệt Trần, bởi vì người này quá nguy hiểm, mà hắn một lần một lần tiếp cận, làm đáy lòng nàng bắt đầu run rẩy sợ hãi, cũng không phải là bởi vì người này, mà là bởi vì nếu một lần lại một lần tiếp cận, nàng sợ hãi tâm mình rồi sẽ có một ngày luân hãm...
Mục Thanh Ca tận lực bỏ qua cái đề tài này, “Cửu vương gia, kỳ thật lần này ta tới tìm ngươi, là hy vọng ngươi có thể giúp ta cứu một người.”
Phượng Tuyệt Trần từ trong miệng Phong Yên biết được nàng có một người bệnh, bệnh tựa hồ rất nghiêm trọng, nhưng Phong Yên cũng không biết rốt cuộc là ai, cũng không biết người này bị gì? Mục Thanh Ca lần này phá lệ tới tìm mình, Phượng Tuyệt Trần liền biết nàng là bởi vì người kia nên muốn nhờ, “Bổn vương rất muốn biết rốt cuộc là người nào cư nhiên để ngươi hạ mình đại giá tới cầu bổn vương?”
Thanh âm bí mật mang theo nhàn nhạt trào phúng, cũng không khó nghe ra.
Mục Thanh Ca trầm mặc nửa ngày, “Cửu vương gia, trong thiên hạ ta cũng không biết rốt cuộc còn có ai có thể cứu hắn, nhưng ta biết ngươi có thể, cho nên còn thỉnh ngươi giúp ta một lần.”
Phượng Tuyệt Trần ghé mắt nhìn về phía Mục Thanh sắc mặt kiên định, ánh mắt của nàng như cũ thanh triệt cũng không có mang lên một chút ít biến hóa, Phượng Tuyệt Trần đột nhiên có loại muốn nhìn bộ dáng nàng kinh hoảng thất thố, tựa như vừa rồi, đáng thương như vậy, yêu cầu người trìu mến, “Bổn vương dựa vào cái gì phải giúp ngươi?”
Mục Thanh Ca sắc mặt nhàn nhạt, chỉ là hai tròng mắt chợt lóe mà qua bi thương, đúng vậy, nàng có cái tư cách gì yêu cầu Phượng Tuyệt Trần nhất định phải giúp mình, hắn lại không nợ mình cái gì, nếu là trước đây Mục Thanh Ca kiêu ngạo quyết không cho phép nàng cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng lúc này đây, Mục Thanh Ca hít sâu một hơi giơ lên một nụ cười nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần: “Ngươi có thể ra điều kiện, chỉ cần ta có thể làm được.”
Phượng Tuyệt Trần nghiêng đầu nhìn về phía Mục Thanh Ca khóe miệng miễn cưỡng giơ lên mỉm cười, trong mắt ảm đạm chợt lóe, Mục Thanh Ca càng như thế hắn càng thêm muốn biết rốt cuộc là loại người gì để Mục Thanh Ca cư nhiên lại cúi đầu trước mình, “Điều kiện gì cũng có thể?” Thấy nàng gật đầu, Phượng Tuyệt Trần hừ lạnh nói: “Thoạt nhìn là một vụ mua bán rất không tồi.”
“Đương nhiên ta cũng cần thiết nói cho ngươi, rất nguy hiểm, phải chịu đựng thống khổ người thường không thể chịu đựng, nếu ngươi kiên trì không được rất có khả năng bỏ mạng, nhưng ta sẽ tận lực bảo đảm an toàn sinh mệnh ngươi.” Mục Thanh Ca cần thiết nói với hắn rõ ràng tính nguy hiểm của chuyện này, đây là nguyên tắc làm người của nàng.