Chương 2: Hẻm nhỏ tương ngộ

Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: ༄༂Mun༉

Bán Hạ chiều cao ở trong nhà y học thế gia cùng cha mẹ , nhưng cha mẹ rất bận, cơ hồ hơn nửa tháng cũng khó gặp một lần, mà gia gia rất nghiêm khắc với nàng, từ nhỏ đến lớn nàng cơ hồ chưa hưởng thụ qua tình thương của cha mẹ bao nhiêu, cũng không có bao nhiêu người thiệt tình quan tâm nàng, mà dì Vân quan tâm nàng cũng làm nàng trong lòng ấm áp.

Ban đêm, gió thổi quét.

Mục Thanh Ca ngồi ở trước gương trang điểm, trong gương mặt này tuy rằng không được đẹp lắm, nhưng cũng là giai nhân thanh tú, sao lại bị người khác nói xấu, tất nhiên gác ở bên người đại mỹ nhân Mục Chỉ Lan như vậy, nàng đích xác chính là vịt con xấu xí, Mục Thanh Ca bất đắc dĩ cười chuẩn bị tẩy trang lớp phấn trên mặt , lại phát hiện trên mặt có khác thường.

Mục Thanh Ca từ nhỏ học y, đã là thiên tài tất nhiên biết mặt bị người làm cái gì, là một loại nước thuốc, tuy rằng so không bằng dịch dung, nhưng cũng có thể che lấp diện mạo vốn dĩ của con người, là ai ở trên mặt nàng sử dụng loại nước thuốc này, trong đầu lại dần hiện ra hình ảnh dì Vân tự bôi cho Mục Thanh Ca.

Dì Vân vì Mục Thanh Ca thật là phí tâm cơ, Mục Thanh Ca đem nước thuốc chuyên nghiệp trên mặt rửa hết, nhìn mình trong gương, Mục Thanh Ca thật là bị kinh động.

Người trong gương trời sinh lệ chất, nói là khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại cũng không quá, mà để Mục Thanh Ca kinh ngạc cũng không phải gương mặt này lớn lên tinh xảo xinh đẹp cỡ nào, mà là gương mặt này cùng mặt nàng ở hiện đại giống nhau như đúc, không có nửa phần chênh lệch.

Bất quá gương mặt này hiện giờ đích xác còn không thể bại lộ ra, nếu để người biết đại tiểu thư Tướng phủ khuynh quốc khuynh thành như thế, không biết có bao nhiêu người sẽ ngã bể mặt...

Mục Thanh Ca là người không an phận, để nàng suốt ngày ở trong phòng, nàng còn không bằng nghiên cứu người chết đến sung sướиɠ.

Mục Thanh Ca thay nam trang, đem tóc toàn bộ cột thẳng lên, khôi phục khuôn mặt vốn dĩ này chuẩn bị ra ngoài đi bộ một vòng, Mục Thanh Ca như vậy liền tính là dì Vân đứng ở trước mặt cũng không nhận ra được, huống chi là người khác.

Đang lúc Mục Thanh Ca chuẩn bị xuyên qua đường nhỏ chạy tới chợ, một đạo ảnh màu đen lại đột nhiên từ phía sau nàng hiện lên, người bình thường là căn bản là không có khả năng phát giác, nhưng tính cảnh giác của Mục Thanh Ca người thường không thể đạt được, nàng bay nhanh xoay người đi vào hẻm nhỏ.

Có một câu gọi là, không tìm đường chết sẽ không chết a.

Mục Thanh Ca mới vừa đi qua liền phát hiện có một nhóm người đi đến phía mình, nàng còn chưa phản ứng đã bị người chế trụ cánh tay trái hung hăng kéo vào hẻm nhỏ, hai tay Mục Thanh Ca đều bị người chế trụ, nàng thất kinh thất sắc theo bản năng đá chân qua, người nọ phản ứng tốc độ rất nhanh trong nháy mắt Mục Thanh Ca nhấc chân liền đã dùng chân giữ vững hai chân của nàng.

Mục Thanh Ca liên tiếp động tác hết sức thế nhưng quên mất miệng mình không bị hắn lấp kín, đang muốn há mồm phát ra tiếng, người trước mặt chế trụ mình lại đột nhiên cúi đầu ngăn chặn miệng nàng, Mục Thanh Ca đột nhiên trừng lớn đôi mắt, nàng lớn lên như vậy còn chưa gặp người phi lễ như thế.

Thân người nọ cùng thân Mục Thanh Ca đều kề sát bên nhau, tất nhiên biết nàng là nữ giả nam trang, nữ tử thanh hương tràn ngập ở cánh mũi của hắn, không phải son phấn, mà là bản thân nàng phát ra.

“Người đâu?” Bên tai truyền đến thanh ăm hồn hậu mang theo sát khí.

“Vẫn luôn đuổi theo hắn tới nơi này rồi, sao người đã không thấy tăm hơi.”

“Hắn bị thương, trúng phi tiêu độc, khẳng định đi không xa, tìm.” Tiếng bước chân dần dần đi xa.

Nam nhân tựa hồ nghe tiếng bước chân những người đó đi xa, liền muốn buông Mục Thanh Ca ra, lại không có nghĩ đến phía sau lưng mình bị thứ gì đâm chúng, nam nhân không hề có sức lực ngã trên mặt đất, hắn há mồm liền muốn nói chuyện nhưng thanh âm gì cũng không phát ra.

Trong tay Mục Thanh Ca cầm một cây ngân châm, nàng cúi đầu nhìn nam nhân trên mặt đất, Mục Thanh Ca chưa từng gặp qua một người nam nhân như vậy, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, tuấn mỹ rồi lại không mất tà mị, đặc biệt là một đôi ánh mắt như ưng thâm thúy u quang, nam nhân như vậy làm người xem một cái chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không quên.

Hắn tuy rằng chật vật ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích, nhưng hai tròng mắt lại như cũ là ngạo thị thiên hạ, rõ ràng là nàng trên cao nhìn xuống hắn, lại làm Mục Thanh Ca cảm thấy thiên hạ mọi người đều hẳn là thần phục ở dưới chân hắn.

Nam nhân cũng đánh giá Mục Thanh Ca, nàng một bộ nam trang, thời điểm thấy tướng mạo của nàng nam nhân trong nháy mắt trố mắt, giữa mặt mày nàng mang theo anh khí nữ tử khó có, nhưng thấy ngân châm trong tay Mục Thanh Ca,đôi mắt thâm thúy của nam nhân càng thêm u ám, mang theo một cổ lạnh lẽo, cư nhiên dám xuống tay với hắn.

Mục Thanh Ca ngồi xổm xuống đối diện ánh mắt nam nhân, “Chưa từng có người dám đối với ta như vậy, không cho ngươi trả giá lớn một chút sẽ cảm thấy thực xin lỗi chính mình.” Nàng nheo lại đôi mắt đôi tay không chút do dự trực tiếp tiến hành soát người hắn.

Nam nhân không dám tin tưởng nhìn động tác lớn mật của Mục Thanh Ca, mày hơi hơi nhăn lại, muốn vận công phá tan huyệt đạo, lại không làm nên chuyện gì, chỉ có thể dùng một đôi mắt phẫn nộ trừng Mục Thanh Ca.

Mục Thanh Ca từ trong lòng ngực của hắn lục soát ra mấy tờ ngân phiếu, “Không tồi, có nước luộc a.”

Mục Thanh Ca cao hứng phấn chấn đem ngân phiếu một phen nhét vào trong lòng ngực của mình, hai con mắt mị thành tiểu hồ ly, “A, đây là cái gì?” Trong tay nàng cầm một khối ngọc bội từ trong lòng ngực lục soát ra, bích ngọc trung ương mang theo một sợi ngân quang, mặt trên vẽ một con rồng giương nanh múa vuốt, Mục Thanh Ca cầm ngọc bội liền cảm thấy lòng bàn tay một trận ấm áp, ngọc bội như thế chỉ sợ là vật báu vô giá đi.

Mục Thanh Ca đem ngọc bội cầm lấy, nam nhân ánh mắt kinh ngạc, xem ra khối ngọc bội này đối với hắn có ý nghĩa không tầm thường, “Hừ, ai kêu ngươi đắc tội ta, đương nhiên ta cũng sẽ không tự nhiên lấy đồ của ngươi.”

Mục Thanh Ca dứt khoát kéo quần áo nam nhân ra, lộ ra ngực tinh tráng trắng nõn của hắn, bất quá đối với loại nam nhân mấy cân thịt luộc này, Mục Thanh Ca nhấc không nổi hứng thú, trực tiếp lấy ra ngân châm đâm ở ngực hắn vài cái, phong bế kỳ kinh bát mạch của hắn, để tránh độc chảy vào lục phủ ngũ tạng.

Sau khi Mục Thanh Ca chuẩn bị cho tốt, cười tủm tỉm nâng cằm nam nhân tinh xảo nói: “Nam nhân, đồ của ngươi tiểu gia cầm đi, tính là ngươi bồi thường tiểu gia ta, dù sao gia cũng đã bồi thường cho ngươi.” Nói xong liền đứng dậy đi ra bên ngoài.

Nam nhân nhìn bóng dáng nàng dần dần biến mất ở trước mắt, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Cặp mắt kia cho hắn cảm giác rất quen thuộc, nam nhân bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước ở cửa Tướng phủ nhìn thấy nữ nhân ngây ngốc lại có một đôi mắt giảo hoạt.

Rất mau nam nhân liền phát hiện không tốt, bởi vì quần áo của hắn Mục Thanh Ca cũng không có chuẩn bị cho tốt, nếu để người nào đó thấy được cơ hồ sẽ phun máu.

Sau một lúc lâu, bên trong hẻm nhỏ truyền ra thanh âm, “Thuộc hạ đáng chết, không bảo vệ tốt gia.”

Nam nhân đứng lên, bên môi cười lạnh nói: “Tự mình đi Chấp Pháp Đường lãnh phạt, việc tối nay nếu truyền lưu ra ngoài, bổn vương hái đầu của các ngươi.”

Người quỳ xuống nơm nớp lo sợ rũ đầu, “Dạ.”

“Còn có, tra cho bổn vương người tối nay tiến vào hẻm nhỏ này là ai?”

“Dạ.”

Đôi mắt nam nhân thâm thúy nhìn phương hướng vừa rồi Mục Thanh Ca rời đi, “Rất tốt, nữ nhân ngươi chờ cho bổn vương.” Thanh âm tàn nhẫn rồi lại lộ ra một tia hứng thú.