Chương 169: Để bổn thiếu hảo hảo yêu thương ngươi

Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: Edsel

Hoàng Hậu sau một lúc lâu không nghe tiếng Thái Hậu, thật cẩn thận ngẩng đầu muốn đi xem sắc mặt Thái Hậu, lại phát hiện Thái Hậu mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra, đặc biệt là tay đặt ở trên bàn nhẹ nhàng run rẩy, nếu không chú ý thật đúng là nhìn không ra, bà như già nua mười tuổi, “Mẫu hậu.” Hoàng Hậu lo lắng kêu.

“Huỷ hết, tất cả hy vọng của ai gia đều bị huỷ hết...” Thái Hậu phất khai muốn Quế ma ma nâng tay bà, một tay chống cái bàn gian nan đứng lên, đầu bạc khoác trên vai có vẻ càng thêm tái nhợt già nua, hiện giờ Thái Hậu không như dĩ vãng tinh nhuệ, giống như lão thái bà bước vào quan tài, “Vô dụng, đều là một đám vô dụng.”

‘Bang’ chỉ thấy Thái Hậu dùng sức một cái bàn tay trên mặt Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cả người đều bởi vì cái tát này mà nằm ở trên mặt đất, tóc hỗn độn, phát quan cũng ngay sau đó rơi trên mặt đất phát ra tiếng vỡ, Thọ Khang Cung yên tĩnh kinh người, Quế ma ma đột nhiên quỳ xuống.

“Ai gia cho rằng bọn họ là hy vọng duy nhất của Mộ Dung gia, không nghĩ tới hắn cũng như ngươi đều vô dụng, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều. Nhiều năm như vậy nếu không có ai gia ở kinh đô đau khổ chống đỡ, Mộ Dung Hải có thể ở Tân Châu càn quấy, hiện giờ ai gia để hắn làm chút chuyện cũng không thể, ai gia cần các ngươi để làm gì!?”

Hoàng Hậu che mặt sưng đỏ, “Mẫu hậu, việc này ai cũng không dự đoán được, nhị ca đã không tiếc hết thảy đại giới phái người đi tìm mấy thứ kia, chính là không nghĩ tới Hoàng Thượng cư nhiên có được tin tức...”

“Ngu xuẩn.” Thái Hậu giận mắng, “Hắn bên kia động tĩnh lớn như vậy, Hoàng Thượng sao có thể không biết, hắn liền tính ở Tân Châu che trời lấp đất, cũng không thắng nổi vua ở kinh đô chung quy vẫn là đế vương Nam Sở, hiện giờ Phượng Tuyệt Trần rời kinh điều tra, nếu để hắn điều tra rõ hết thảy, chỉ sợ...”

“Mẫu hậu, nhiều năm như vậy nhị ca đối chúng ta cũng là trung thành tận tâm, chưa từng có nửa điểm tâm tư khác, mẫu hậu, thỉnh ngươi nghĩ tình cảm trước kia, ngươi nhất định phải cứu nhị ca a.” Hoàng Hậu đau khổ cầu xin, năm đó ở Mộ Dung phủ nếu không có nhị ca nhiều lần cứu giúp, nàng đã sớm bị mất mạng, tuy rằng không phải cùng nương, nhưng nhị ca đối đãi nàng như thân sinh muội tử, người khác khinh thường nàng, chỉ có nhị ca cho nàng cảm giác thân tình ấm áp.

Thái Hậu ném tay Hoàng Hậu, “Ngươi cho rằng ai gia không muốn cứu hắn? Hắn đây là tự mình tìm đường chết, nếu lúc này hắn để Phượng Tuyệt Trần tiến vào Tân Châu mà không giải quyết trước, ai gia cũng không cứu được hắn.”

Hoàng Hậu suy sút quỳ dưới đất, hai mắt vô thần...

Nửa đêm không người không tiếng động, Hoàng Hậu để Như cô cô đỡ hướng về Thanh Tuyền cung, Như cô cô nhìn Hoàng Hậu sắc mặt tái nhợt thân hình lung lay sắp đổ, đau lòng nói: “Nương nương, ngài không cần khổ sở, việc này còn chưa định không chừng sẽ có cơ hội xoay chuyển.”

Hoàng Hậu nhẹ phúng lắc đầu, “Nghe lời mẫu hậu vừa rồi liền đã rõ, việc này bà sẽ không quản, bà mặc kệ, đại ca tất nhiên cũng sẽ không nhúng tay việc này, kinh đô Mộ Dung thị sẽ đem tầng quan hệ này tẩy sạch sẽ, hết thảy nước bẩn đều phải để nhị ca đáng thương chịu, đây là Mộ Dung gia máu lạnh vô tình, chỉ biết tự bảo vệ mình, vĩnh viễn ích kỷ.”

“Vậy nương nương, nên làm cái gì bây giờ?” Như cô cô biết Mộ Dung Hải đối nương nương quan trọng, nhiều năm như vậy trong hậu cung âm u đấu tranh, không có người hỏi qua nương nương rốt cuộc có bao nhiêu chua xót, chỉ có Mộ Dung Hải nhiều lần hỏi thăm, mỗi lần gửi thư trong thư nhà đều có đề cập nàng.

“Bổn cung mạng sống còn bị giam trong cung, nhị ca hiện giờ lại gặp phải sống chết trước mắt, bổn cung làm Hoàng Hậu có tác dụng gì!?”

“Nương nương...”

“Như cô.”

“Nô tỳ ở đây.”

Hoàng Hậu đem trâm cài trên phát quan lấy xuống sau đó đưa cho Như cô cô, “Ngươi phái người đem cái này giao cho Cửu vương gia.”

Như cô cô khϊếp sợ nhìn Hoàng Hậu, “Nương... nương nương, ngài thật sự muốn làm như vậy? Nương nương, ngài phải suy xét kỹ a... Nếu làm như thế liền không còn đường lui!?”

“Đường lui? Như cô, nhiều năm như vậy ngươi có từng thấy bổn cung có đường lui nào chưa? Đường lui đã sớm bị người chém đứt sạch sẽ, bổn cung trở thành con rối nhiều năm như vậy, hiện giờ đáy lòng chỉ có Minh nhi, mẫu bằng tử quý là không có khả năng, bổn cung liền dựa vào hắn xoay người.”

Như cô cô trầm trọng tiếp nhận trâm cài trong tay Hoàng Hậu, “Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ đưa qua trước khi Cửu vương gia xuất phát.”

Hoàng Hậu gật gật đầu, nhìn trăng sáng càng đem tâm nàng đau đến càng thêm thê lương bất kham, giống như lần đầu tiến cung năm ấy...

XXXX

Mà Tân Châu trong Mộ Dung phủ nhàn nhã nhất hẳn là Mộ Dung Hướng, việc gì cũng không quản, cái gì cũng không biết, mỗi ngày chỉ biết cùng mỹ nữ tỳ nữ chơi đùa, còn có một ít âm mưu quỷ kế, Mộ Dung Hướng vừa tiến vào U viên liền thấy thiếu niên nằm ở trên ghế quý phi, một bộ quần áo màu trắng thuần khiết, đen nhánh sợi tóc tùy ý khoác ở trên ghế, cho người ta cảm giác tùy ý nhưng lại ưu nhã, Mộ Dung Hướng bước chân nháy mắt dừng lại ánh mắt cũng trở nên đáng khinh.

Mộ Dung Hướng nhìn sân trái phải tựa hồ không có thanh âm Phong Yên, này còn không phải là trời cho cơ hội tốt sao!? Mộ Dung Hướng đem đồ giấu trong tay áo lấy ra, sau đó chậm rãi tiếp cận Mục Thanh Ca, từng bước một vội vàng, lúc cách ba bước Mộ Dung Hướng gấp không chờ nổi đem đồ trong tay áo lấy ra, là một cái túi xách tinh xảo.

Mộ Dung Hướng đem túi tiền để ở mũi Mục Thanh Ca, sau đó mở túi liền thấy Mục Thanh Ca tú khí nhíu nhíu mày, Mộ Dung Hướng thấy Mục Thanh Ca nhíu mày cũng đẹp như vậy gấp không chờ nổi duỗi tay sờ mặt Mục Thanh Ca...

Ngủ say Mục Thanh Ca ngửi thấy loại mùi đặc thù làm nàng không thoải mái nhíu mày, mùi hương này là... Mục Thanh Ca cảm giác có người vuốt ve gương mặt mình, cảm giác làm nàng cảm thấy thực ghê tởm, xoát một chút mở to mắt bắt lấy cái tay kia.

Mộ Dung Hướng không nghĩ tới Mục Thanh Ca cư nhiên ở ngay lúc này lại tỉnh, trong khoảng thời gian ngắn không phòng bị túi tiền trong tay đánh rớt trên mặt đất, Mục Thanh Ca ghê tởm lau lau mặt mình, Mộ Dung Hướng đáng khinh nhìn Mục Thanh Ca: “Bán Hạ công tử, ngươi cho bổn thiếu đi, bổn thiếu bảo đảm làm ngươi sung sướиɠ tựa thần tiên.”

“Mộ Dung công tử, ta kính ngươi là Mộ Dung gia thiếu gia, cũng không đại biểu ngươi có thể khinh nhục ta.” Mục Thanh Ca lạnh mặt, cũng phát giác chính mình có chút không ổn, nàng nhìn túi tiền trên mặt đất, “Không thể tưởng được, Mộ Dung công tử cư nhiên cũng dùng thủ đoạn đê tiện hạ lưu như thế.”

“Bán Hạ công tử muốn nói như thế nào tùy ý, bổn thiếu sẽ không để ý nhiều như vậy, bổn thiếu chỉ biết chút nữa ngươi sẽ cầu bổn thiếu thương ngươi.” Mộ Dung Hướng từng bước một hướng Mục Thanh Ca.

Dược hiệu thực mau liền bắt đầu, Mục Thanh Ca miệng lưỡi khô, bởi vì nóng mà gương mặt ửng đỏ, Mục Thanh Ca biết mình tính cảnh giác rất cao, huống chi là ở địa bàn Mộ Dung phủ, nàng như thế nào cũng không thể ngủ sâu như vậy, nàng nhớ rõ trước khi ngủ uống một ly trà, nhưng nước trà là Phong Yên nấu, Phong Yên không có khả năng hại nàng...

“Bán Hạ công tử xem ngươi nhịn vất vả cỡ nào a, để bổn thiếu hảo hảo yêu thương ngươi một lần còn không tốt hơn sao!?” Mộ Dung Hướng nhìn nàng gương mặt đỏ thắm càng thêm động lòng người gấp không chờ nổi muốn bắt lấy cánh tay Mục Thanh Ca.