Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 15: Ban danh Quận chúa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: ༄༂Mun༉

“Thì ra là thế.” Hoàng Hậu nương nương vui mừng gật gật đầu, nhìn Mục Thanh Ca từ ái dị thường, “Thanh Ca cuối cùng là khổ tận cam lai, về sau có bổn cung ở đây, nhất định không cho người khác khi dễ ngươi.”

“Thần nữ tạ Hoàng Hậu nương nương tương hộ.” Mục Thanh Ca đạm nhiên nói, sau đó đối diện Trạm Đế ánh mắt thăm hỏi, Mục Thanh Ca tiếp tục nói: “Hoàng Thượng, thần nữ tâm nguyện đã cho thấy, còn thỉnh Hoàng Thượng thành toàn cho thần nữ, cũng thành toàn cho Tứ hoàng tử.”

Hoàng Hậu thấy Mục Thanh Ca vẫn nhất ý cô hành nói như vậy, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, mà Hoàng Thái Hậu cũng đi theo nhíu mày một chút, Mục Nguyên nghiêng đầu nhìn mắt Mục Thanh Ca lại như cũ không nói gì, càng không có ngăn cản Mục Thanh Ca, trái lại sắc mặt Càng quý phi lại càng thêm ý thích, Tứ hoàng tử thế lực vốn dĩ lớn mạnh, nếu lại nghênh đón đích nữ Tướng phủ, có Mục Nguyên tương trợ, chỉ sợ đối với bọn họ càng thêm không tốt.

Càng quý phi cười nói: “Hoàng Thượng, thần thϊếp xem vị mục đại tiểu thư này nhưng thật ra là người tâm linh, trải qua việc như vậy còn có thể khoan hồng độ lượng suy nghĩ vì Tứ hoàng tử như thế, thần thϊếp thấy Hoàng Thượng vẫn là thành toàn cho bọn họ đi.”

“Càng quý phi ngươi...” Hoàng Hậu cau mày đang muốn quát lớn, lại nghe Hoàng Thái Hậu ho khan một tiếng, tức khắc đem lời chưa nói xong đều nuốt xuống, Càng quý phi nhìn khóe miệng nàng càng thêm kiều mị cười rộ lên.

Tứ hoàng tử song quyền nắm chặt, hắn còn chưa từng bị người trước mặt mọi người vả mặt như thế, Trạm Đế nhìn mắt Tứ hoàng tử tràn đầy tức giận cùng khuôn mặt phức tạp, Trạm Đế âm thầm thở dài nói: “Hôn sự ngươi cùng Nguyệt Minh thật là trẫm suy xét không chu toàn, chung quy là hoàng gia nợ ngươi, nếu trẫm vừa rồi đã nói rõ chỉ cần là trẫm có thể làm được đều sẽ thỏa mãn ngươi, trẫm tất nhiên sẽ không thất tín với ngươi, vậy trẫm trước mặt mọi người tuyên bố hôn sự Tứ hoàng tử Phượng Nguyệt Minh cùng Tướng phủ Mục Thanh Ca được từ bỏ, sau này ai cũng không được nhắc lại, nếu vi phạm thánh chỉ nhất định truy cứu.”

Sắc mặt mọi người phá lệ rõ ràng, mặt Tứ hoàng tử xanh mét, Thất hoàng tử đáy mắt mang theo ý cười, mà các vị nữ tử khuê các tất nhiên là vui sướиɠ không thôi, kể từ đó vị trí Tứ hoàng tử phi liền nhàn rỗi, vui vẻ nhất tất nhiên chính là Mục Chỉ Lan, nàng cùng Tam di nương liếc nhau, đây đúng là kết quả các nàng muốn.

Mục Chỉ Lan vui vẻ rất nhiều nhìn về phía Mục Thanh Ca đứng ở nơi đó mặt vô thần sắc, nàng không rõ chính là Mục Thanh Ca vì sao đột nhiên từ bỏ Tứ hoàng tử, chẳng lẽ là thật sự trong lòng không yêu, Mục Chỉ Lan lại nhìn về phía Tứ hoàng tử, tức khắc kinh hãi, tầm mắt Tứ hoàng tử vẫn luôn đều dừng ở trên người Mục Thanh Ca.

Sắc mặt Hoàng Hậu khẽ biến, nhìn về phía Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu lắc đầu rất nhỏ với Hoàng Hậu, Hoàng Hậu tuy rằng không rõ vì sao, nhưng Hoàng Thượng đã nói như vậy, tất nhiên không có cơ hội thay đổi.

Phượng Tuyệt Trần chỉ là nhướng mày, tựa hồ kết quả này ở bên trong dự kiến, “Hoàng huynh, về hôn sự nha đầu này nói đến cùng cũng là hoàng thất sai, nếu như thế này liền không thể coi là thưởng cho nàng, mà là nàng nên có được.”

“Vậy theo ý kiến của ngươi thì sao?” Trạm Đế hỏi.

Ánh mắt Phượng Tuyệt Trần dừng ở trên người Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca nhăn lại mày tú khí, không biết vì sao ánh mắt Phượng Tuyệt Trần làm nàng cực kỳ không thoải mái, càng không biết hắn rốt cuộc đánh chủ ý gì, nàng không cho rằng Phượng Tuyệt Trần có tâm tốt như vậy, Phượng Tuyệt Trần nói thẳng: “Ta nhớ rõ Nam Sở chúng ta tựa hồ nhiều năm trước phong một vị quận chúa, chỉ có một vị quận chúa không khỏi cũng quá cô đơn, hoàng huynh cảm thấy thế nào?”

Đáy mắt Trạm Đế hiện lên một tia quang mang, không hổ là đệ đệ của hắn, phải biết rằng nhiều năm như vậy Mộ Dung gia vẫn luôn đứng đầu ở đủ loại quan lại, mặc kệ là Hoàng Thái Hậu hay là Hoàng Hậu đều đến từ Mộ Dung gia, mà Mộ Dung gia Mộ Dung đại tiểu thư Mộ Dung Thanh cũng rất sớm liền phong làm Thanh Hà quận chúa, có thể nói vị trí chí tôn đều xuất từ Mộ Dung gia, mà Trạm Đế muốn chèn ép Mộ Dung gia, nhất định phải từng chút phá hủy thân phận hiển hách nhất của Mộ Dung gia, nhiều ra một vị quận chúa tất nhiên có thể tạm thời làm Mộ Dung gia cảm thấy uy hϊếp, huống chi là đại tiểu thư Tướng phủ.

“Tuyệt Trần lời này rất hợp ý trẫm.” Trạm Đế nói làm không ít người đều thay đổi sắc mặt, Mục Nguyên tất nhiên là biết sâu xa trong đó, hắn nhìn về phía Mục Thanh Ca, hắn liền biết nữ nhi này sớm muộn gì cũng bị cuốn vào đấu tranh phong ba bên trong hoàng thất.

“Không thể.” Hoàng Thái Hậu phản đối nói, "Chỉ bởi vì Mục Thanh Ca đàn tấu ra ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’, liền được phong là quận chúa, vậy thiên hạ Nam Sở chẳng phải sẽ đại loạn, Hoàng Thượng không thể nhân tiểu thất đại.”

Phượng Tuyệt Trần nhàn nhạt quét mắt Hoàng Thái Hậu nói: “Mẫu hậu lời này sai rồi, nghe nói năm đó thời điểm Mộ Dung Thanh được phong là Thanh Hà quận chúa cũng không có bất luận nơi nào xuất sắc, chỉ là bởi vì xuất thân cao quý, mà nay nha đầu này không chỉ là đại tiểu thư Tướng phủ, còn có thể hoàn mỹ đàn ra ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ như thế chẳng lẽ còn so ra kém một Mộ Dung Thanh sao?”

Hoàng Thái Hậu lạnh lùng nói: “Ngươi...tuy nói như thế, cũng không thể tùy ý phong thưởng.” Nói nhìn về phía hạ tòa một đại thần.

Chỉ thấy vẫn luôn dựa ghế Mộ Dung gia Lâm đại nhân đứng ra nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu nói hợp tình hợp lý, còn thỉnh Hoàng Thượng một lần nữa suy xét.”

Kết quả là chúng đại thần sôi nổi đều phản đối, Hoàng Thái Hậu thấy hiệu quả này đáy mắt tàn nhẫn dần dần rút đi, Trạm Đế hơi chau mày, nhiều năm như vậy, thế lực Mộ Dung gia như cũ đứng ở trên cao nhất, ngón tay Phượng Tuyệt Trần một chút có một chút không gõ ghế dựa, mỗi một chút tựa hồ đều gõ ở trong lòng người, làm người không rét mà run.

Mục Thanh Ca cau mày nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần, nàng rốt cuộc cũng hiểu người này đánh cái chủ ý gì, đơn giản là lợi dụng cơ hội lần này chèn ép Mộ Dung gia, Mục Thanh Ca tuy rằng vừa tới bên này không có bao lâu, nhưng đối với tình thế bên này lại rõ như lòng bàn tay.

Trạm Đế nửa nheo lại tầm mắt nhìn quan viên phía dưới, khóe miệng xả ra một tia cười lạnh, ngược lại nhìn về phía Càng quý phi cùng Dương quý phi ngồi bên kia: “Hai vị ái phi cảm thấy thế nào?”

Hoàng Hậu thấy Trạm Đế trực tiếp nhảy không vui nhíu mày, Càng quý phi doanh doanh cười nói: “Thần thϊếp thật ra cảm thấy vị Mục tiểu thư này là người thú vị , lại nói Mục tướng là Thừa tướng Nam Sở ta khó có được, lập công vô số, phong Mục tiểu thư là quận chúa tất nhiên dư dả.”

Hoàng Thái Hậu bất mãn nhìn về phía Càng quý phi, Càng quý phi hoàn toàn coi như không có nhìn thấy, mà một bên Dương quý phi lặng im, thời điểm Trạm Đế không cho là đúng, Dương quý phi lại đột nhiên mở miệng: “ ‘ Lưu tiêm nguyên khúc ’ là khúc từ xưa truyền đến giờ, mà từ xưa đến nay người có thể đàn khúc lần nữa có thể đếm được trên đầu ngón tay, xưa có Đông Li Trường Dương công chúa lấy một khúc danh dương thiên hạ, mà nay Tướng phủ hai vị tiểu thư tuy rằng đều có thể đàn tấu ra, nhưng trong đó âm luật liền tính là người không hiểu âm luật cũng có thể phân ra cao thấp.”

Dương quý phi lấy thanh đạm lịch sự tao nhã quan sủng hậu cung, luôn luôn đều rất ít mở miệng, lại không có nghĩ đến một lần phá lệ cư nhiên vì Mục Thanh Ca nói chuyện, sắc mặt Mục Chỉ Lan trắng bệch, nàng tất nhiên là rất không hy vọng Mục Thanh Ca được phong làm quận chúa, Dương quý phi nhàn nhạt quét mắt Mục Thanh Ca tiếp tục nói: “Bởi vậy thần thϊếp cảm thấy danh quận chúa Mục Thanh Ca gánh nổi.”

Mục Thanh Ca chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Dương quý phi sắc mặt bình tĩnh lịch sự tao nhã, nàng lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở nơi đó, ngữ khí nhu hòa lại mang theo một tia cường ngạnh, Dương quý phi đối diện tầm mắt Mục Thanh Ca sau một lúc lâu mới dời đi.

Mục Nguyên như suy tư gì nhìn về phía Dương quý phi...

Phượng Tuyệt Trần bên môi gợi lên.

Hoàng Thái Hậu nói: “Phong làm quận chúa chính là việc triều đình, Hoàng Thượng sao có thể hỏi hậu cung, như vậy chẳng phải là làm người trong thiên hạ chê cười.”

“Mẫu hậu lời này thật là nói lời trong tâm bổn vương, việc triều đình luôn luôn là từ quần thần làm chủ, mẫu hậu cần gì lắm miệng vậy ?” Phượng Tuyệt Trần châm chọc nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »