Chương 1: Lời dẫn
Người ta thường nói: “Phụ nữ như cây dương cầm, nếu được nghệ sĩ tài ba diễn tấu sẽ tạo nên một bản nhạc hay, nếu vào tay nghệ sĩ tầm thường, chí ít cũng còn là một bản nhạc, nhưng nếu gặp phải người không biết chơi đàn, e rằng không còn là nhạc nữa...”
Còn tôi, tôi không biết người chơi đàn như thế nào...
Có người nói với tôi: “Em không cần phải chơi đàn, chỉ cần ngồi cạnh cây đàn cũng đã giống như những bản nhạc của Mozart làm say đắm lòng người rồi...”
Mozart ư!
Đó là nhà soạn nhạc tôi sùng bái nhất, không phải vì những bản nhạc của ông làm say đắm lòng người mà vì ông có thể tấu lên những bản nhạc cao quý và thuần khiết của tâm linh ngay cả trong hoàn cảnh khốn khó. Cả đời ông nhận được rất ít niềm an ủi, động viên nhưng vẫn hết lòng đem âm nhạc tưới mát cho những trái tim khô cạn.
Chơi xong một bản nhạc, tôi không còn hứng tiếp tục nữa, từ từ đứng dậy cúi chào, mỉm cười với chủ tiệc là Mạnh Huân.
Mạnh Huân rất lịch sự nâng tay tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay tôi rồi nói: “Cảm ơn bản nhạc của em! Thật tuyệt vời! Tiếng đàn và cả em nữa... đều rất tuyệt!”
“Cảm ơn!” Tôi cũng lịch sự mỉm cười đáp lại.
“Em có thể cho anh một cơ hội không?” Anh ta nắm chặt tay tôi. Bàn tay to rộng, ấm áp nhưng tiếc rằng nó không thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi.
Tôi mỉm cười rút tay lại, lịch sự cáo lỗi: “Xin lỗi anh, nhờ anh nói với Lucia, tôi có việc phải về trước.”
“Anh sẽ như cây dương cầm, đem đến cho em niềm vui và sự mãn nguyện...”
“Dương cầm chưa bao giờ đem lại cho tôi niềm vui.”
Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng tôi đang phải dùng tiếng đàn để lãng quên niềm vui từng có, học cách chịu đựng đau khổ.
Đây là lần thứ n tôi từ chối Mạnh Huân. Tôi đang định rời khỏi đó thì một bồi bàn tiến đến, lén nhìn Mạnh Huân ngồi bên cạnh tôi với vẻ e ngại, hai tay dâng lên một tấm séc, ấp úng nói: “Có một vị khách nói sau khi bữa tiệc kết thúc, ông ấy muốn mời cô ăn tối...”
Tôi lạnh lùng lướt nhìn tấm séc, ánh mắt lập tức bị thu hút vào đó, không phải vì trên đó có những con số không chẳng thể đếm xuể mà vì chữ ký cứng cáp mà bay bổng - Hàn Trạc Thần.
Tôi kinh hoàng nhìn ngó xung quanh, vội tìm một hình bóng trong ký ức. Chỉ sau vài giây, tôi nhìn thấy hắn ngồi trên chiếc sofa, vẫn trang nhã như xưa.
Đã hai năm không gặp nhưng hắn không hề thay đổi, vẫn mang vẻ đẹp trai, hào hoa của chàng trai hơn hai mươi, vẻ tự tin và ngang ngược của đàn ông ba mươi, vẻ trầm lặng, khôn ngoan của đàn ông bốn mươi. Nếu không quen biết hắn thì tuyệt đối không thể đoán được tuổi của hắn, thậm chí ngay cả tôi, người từng ở bên hắn đến tám năm mà còn rất mơ hồ về tuổi tác của hắn...
Ngoài mấy vệ sĩ rất cool luôn kè kè bên cạnh hắn còn có mấy gã đàn ông trông rất bóng bẩy ngồi cùng nhau, thì thầm to nhỏ, có vẻ như đang cá cược.
Họ cứ đau đáu nhìn tôi vẻ tò mò, chờ đợi sự đáp trả. Duy chỉ có Hàn Trạc Thần lim dim mắt nhìn cốc rượu vang trong tay, chẳng có vẻ gì là đoái hoài đến tôi hết!
Tôi hít một hơi thật sâu để lấp đầy khoảng trống trong l*иg ngực.
Tôi cầm lấy tấm séc, viết tên khách sạn và số phòng của tôi lên đó rồi mở ví, rút ra tờ tiền mệnh giá thấp nhất là mười đô la Hồng Kông, cười với bồi bàn: “Phiền anh nói với ông ấy rằng ông ấy đã hấp dẫn được tôi... hy vọng ông ấy có thể đến khách sạn qua đêm cùng tôi... Cảm ơn!” Những lời nói của tôi quá trắng trợn, không chỉ làm cho anh chàng bồi bàn ngẩn người mà ngay cả Mạnh Huân luôn ung dung đối mặt với mọi tình huống cũng phải kinh ngạc, mặt mũi tối sầm.
“Thiên Thiên, không thể nói đùa như vậy được, nhất là đối với anh ta.”
Không để vào tai những lời Mạnh Huân nói, tôi chăm chăm chờ đợi phản ứng của Hàn Trạc Thần, căng thẳng như muốn quên cả hít thở.
Người bồi bàn bước đến bên cạnh hắn, có chút lo sợ dâng tấm séc cầm trong tay lên, nói vài lời.
Hàn Trạc Thần không có chút biểu cảm nào, chỉ khi cầm lấy tờ mười đô và tấm séc, khóe miệng hắn hơi nhếch lên vẻ mỉa mai.
Mạnh Huân để ý phản ứng của hắn, càng lo lắng, vội với tay giữ tôi đang định đi về khách sạn: “Thiên Thiên, em gây ra đại họa rồi, anh ta là Hàn Trạc Thần đấy! Em có biết không?”
“Tôi biết, thế thì sao nào?”
Không ai biết rõ hắn hơn tôi!
“Anh ta không phải người tầm thường đâu”, Mạnh Huân nói nhỏ. “Trước đây khi anh ta còn trong giới xã hội đen, muốn mạng ai thì không ai dám ngăn cản, chứ đừng nói là phụ nữ! Chỉ cần là người phụ nữ mà anh ta nhắm, bất kể là minh tinh hay người mẫu... chưa ai dám nói “không”!”
“...”
Tôi cảm thấy ngột ngạt, chưa có người phụ nữ nào dám nói “không” ư? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ biết hắn là người đàn ông như vậy, vẻ vang quá nhỉ!
“Những năm gần đây anh ta chuyển sang kinh doanh hợp pháp, song cũng không ai dám động vào, thậm chí ông trùm xã hội đen có thế lực nhất gặp anh ta còn phải xưng một tiếng “anh Thần”! Em dám đắc tội với anh ta, thật chẳng biết trời cao đất dày là gì... Với tính cách của anh ta, nếu biết em chỉ bỡn cợt thì anh ta sẽ giày vò em cho đến chết...”
Mạnh Huân thấy tôi không nói gì, ngỡ rằng tôi đã bị những lời nói của anh ta làm cho hoảng sợ, vội an ủi tôi: “Không sao, để anh giúp em giải thích với anh ta. Em chỉ cần thành khẩn xin lỗi, chắc anh ta sẽ cho qua chuyện này.”
Nói xong, không để tôi kịp phản ứng, Mạnh Huân đã vội kéo tay tôi, rảo bước đến chỗ Hàn Trạc Thần, khách sáo chào hỏi, cứ tự nghĩ là đang giúp tôi giải thích: “Hàn tiên sinh, thật xin lỗi! Cô bạn của tôi vốn thích đùa, cô ấy không cố ý đâu, xin ngài đừng để bụng!”
Hàn Trạc Thần lạnh lùng lướt nhìn Mạnh Huân rồi nhìn xuống bàn tay chúng tôi đang nắm lấy nhau, tiếp đó ngước nhìn tôi, ánh mắt sắc nhọn, buốt tận sống lưng: “Trò đùa này chẳng thú vị chút nào.”
Tôi cũng chẳng thấy thú vị chút nào, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Mạnh Huân.
Thường thì khi gặp lại tình nhân cũ, hai người không có duyên sẽ giả như không quen biết hoặc cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau với ánh mắt bi thương, muốn nói mà không nói nên lời, sau đó vờ như không quan tâm mà né tránh.
Nhưng chúng tôi là kiểu phi điển hình.
“Hai năm không gặp nhưng trông anh vẫn trẻ như vậy!” Tôi nhìn Hàn Trạc Thần, nở nụ cười ngọt ngào, mở rộng vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Khi ôm lấy hắn, tôi cảm nhận được những bắp thịt rắn chắc, trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc. Tôi nhè nhẹ hôn lên hai má hắn, thì thầm vào tai hắn mà đến người ngồi cạnh cũng có thể nghe thấy: “Em rất nhớ anh... “bố già” ạ!”