Nhưng từ đây đó có thể nhìn thấy được, người phó sở trưởng này chắc chắn là một người yêu thích, cuồng nghiên cứu.
" Học trưởng, thật sự là anh? "
Nhạc Đình vừa thấy người được gọi là phó sở trưởng kia thì kích động tiến lên một bước. Nhưng người đàn ông ở trước mặt chúng tôi cũng khoảng 40 rồi, còn đeo theo một gọng kính bạc, vừa thấy chúng tôi hóa trang lạ, đầu tiên là ánh mắt căng thẳng, sau đó đem ánh mắt dừng lại ở trên người Nhạc Đình.
" Cô nói cô là sinh viên ở A Đại? "
" Đúng vậy, tôi là …"
Tôi vội vàng dùng mu bàn tay ngăn miệng Nhạc Đình, tiến lên một bước nói:
" Phó sở trưởng, hiện tại cũng không phải lúc ôn lại chuyện cũ, nơi này của anh có không ít thiết bị dùng để thí nghiệm, mau để cô ấy quan sát vắc - xin xem nó có bị nhiễm bệnh hay không?"
Trương Minh dời tầm mắt sang người tôi, rồi đi đến sau bàn làm việc và ngồi xuống, xem ra đây là một người từng trải qua sóng gió, luôn giữ được bình tĩnh biểu tình trên mặt vẫn luôn.
" Không phải các người nói vắc - xin này đã xác định là bị nhiễm bệnh sao? "
" Vừa rồi chỉ là hành động bất đắc dĩ, sự thật như thế nào còn phải kiểm tra một chút mới biết được!"
Tôi nói xong lấy tay ý bảo Nhạc Đình, Nhạc Đình gật đầu rồi bắt đầu dùng thiết bị nghiên cứu trong phòng làm việc của Trương Minh bắt đầu làm thí nghiệm. Trương Minh không có phản đối, tầm mắt vẫn ở lại trên người tôi:
" Xem ra anh là thủ lĩnh trong mấy người này. "
Thủ lĩnh?
Không dám nhận, tôi biết nhiều hơn một chút thôi, để tôi ra mặt làm phó sở trưởng, nói chuyện trực tiếp hơn một chút đi.
" Gọi tôi là Trương Minh là được rồi, cô có thể cho tôi biết tại sao cô nói vắc xin bị phơi nhiễm không? "
Trương Minh đưa tay đẩy kính trên sống mũi, hành động nhỏ này tiết lộ tâm lý của anh ta, có lẽ anh ta còn sợ vắc - xin ở đây có vấn đề hơn chúng tôi? "
" Chỉ là một loại virus mà thôi, nếu như tiêm vào trong cơ thể con người, sẽ làm chết người, những người chết kia sẽ trở sống lại thêm một thời gian. "
Tôi không có trực tiếp nói họ sẽ biến thành thi quỷ, Trương Minh này có thể tin hay không vẫn là một ẩn số.
" Sẽ làm cho người ta biến thành người chết? Rồi còn sống lại? "
Sắc mặt của Trương Minh đầu tiên là căng thẳng, sau đó lắc đầu nở nụ cười:
" Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"
" Làm sao không có khả năng, thà tin có hơn là không tin chứ? "
" Không phải tôi không muốn tin cô, là lý luận của cô thật sự là không thể tin nổi. Trương Minh tôi cũng là tiến sĩ nghiên cứu trên toàn cầu, thường xuyên cùng nghiên cứu viên nước ngoài tiến hành trao đổi thảo luận, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói qua là còn có loại virus như thế!!"
Trương Minh vẫn cười lắc đầu.
Người này cố chấp quá, tôi lười phí lời cùng anh ta, nếu như bị tôi tra ra vắc - xin nơi này đều bị nhiễm bệnh thì tôi sẽ dùng một ngọn lửa đốt sạch.
" Thế nào, có bị nhiễm bệnh không? "
Tôi nghiêng đầu qua hỏi Nhạc Đình. Đầu của Nhạc Đình đổ đầy mồ hôi, sau nhiều lần điều chỉnh cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu:
" Không có biểu hiện bị phơi nhiễm!"
" Cô nói gì vậy? Sao có thể như thế? Làm sao có thể không có? Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi? "
" Thế vắc - xin nơi khác có hay không, để tôi lại đi lấy một ít về kiểm tra, các người ở chỗ này chờ! "
Nhϊếp Tranh nói xong liền muốn xoay người ra cửa, không nghĩ tới Trương Minh đột nhiên vỗ bàn đứng lên:
" Các người đủ rồi! "
" Học trưởng. "
Điên cũng điên đủ rồi, nếu đã xác định không bị phơi nhiễm, vậy bây giờ các người lập tức rời đi, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của các người.
" Không thể nào, chuyện này làm sao có thể xảy ra? Chẳng lẽ Hàng Thi vẫn còn có cơ hội để xuống tay sao? "
Tôi kinh ngạc nhìn Nhϊếp Tranh, hy vọng anh ta có thể cho tôi một cầu trả lời. Nhϊếp Tranh lắc đầu, nghiêm nghị nhìn về phía Trương Minh:
" Vì an toàn, chúng ta hãy tiêu hủy hết số vắc xin trong ngân hàng vắc xin đi. Chỉ cần một phần nhỏ bị pha vào, thì không thể tưởng tượng được hậu quả. "
Trương Minh nghe vậy như nghe được một câu chuyện cười, cười ha ha xong đột ngột im bặt, sắc mặt u ám và có chút không kiên nhẫn.
" Các ngươi coi nơi này là chỗ nào? Vì an toàn, tôi cho các người vào, để các người làm thí nghiệm rồi, nhưng sự thật chứng minh không có chuyện gì xảy ra đó. Các người có biết vắc - xin ở đây có giá trị là bao nhiêu không? Không, những thứ ở đây là vô giá. Không thể dùng tiền để đo lường! "
Nhϊếp Tranh nói rất đúng, cho dù một phần nhỏ bị trộn lẫn vào, đều có thể tạo thành hậu quả không thể cứu vãn được.
" Như thế này đi, lại kiểm tra thêm một ít, nếu thật sự không có. Vậy thì chúng tôi sẽ đi … "
" Không được. Phải kiểm tra mỗi một loại vắc - xin qua một lần, nếu không cho dù khả năng đó có thể là một phần vạn, chúng tôi cũng phải xử lý hết vắc - xin ở đây. "
Nhϊếp Tranh cướp lời của tôi và tiếp tục nói thẳng. Trương Minh đập tay xuống bàn nói:
" Các người có biết mình đang nói cái gì không? Các người cho rằng mình là ai? "
" Anh liều mạng ngăn cản chúng tôi như vậy, chẳng lẽ là anh đã biết vắc xin có vấn đề rồi, cho nên mới không cho chúng ta tiếp tục làm kiểm tra ư? "
Nhϊếp Tranh bắt đầu dùng kể khích tướng.
" ***, nếu tôi thật sự muốn ngăn cản các người, thì sẽ để cho các người vào đây sao? Đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! "
Tên là nghe nói chúng ta muốn tiêu hủy vắc xin nên mới xảy ra bài xích với chúng tôi, lười phí nước bọt với anh ta, tôi quăng tơ tằm ngâm châm giấu ở cổ tay ra, sợi tơ lập tức quấn lấy cổ của Trương Minh, tôi kéo tay khiến mặt anh ta đỏ bừng ngay lập tức.
" Cô … Cô làm … Làm cái gì với tôi … "
Thi quỷ bình thường cũng không thể nhìn thấy tơ tằm ngân châm của tôi, chỉ có Tề Quân có thể thấy vì nó có thứ máu dung hợp vào người tôi.
" Anh thấy chưa, đây chính là uy lực của virus đó. Sau khi bị nhiễm virus, tất cả mọi người sẽ có sức mạnh kỳ lạ, giống như siêu nhân ở trên TV vậy, anh nghĩ đi, nếu sức mạnh được những kẻ xấu xa lợi dụng, vậy thì sẽ có hậu quả gì? "
" Nói như vậy các người không để lộ bộ mặt thật của mình, là bởi vì các người. Trên người đều có … Khả năng đặc biệt này? "
Trương Minh nói xong dời ánh mắt lên người Ngoan Mậu và Tề Quân, có lẽ anh ta cũng không ngờ hai đứa nhỏ như thế mà lại bản lĩnh như vậy.
Tôi gật đầu. Thu lại sợi tơ ở trên cổ anh ta, để cho anh ta có thể từ từ nói chuyện, không ngờ tên này, vẫn cứng đầu như vậy.
" Tôi không biết cô dùng yêu pháp gì, nhưng tôi sẽ không để các người tiêu hủy tất cả vắc xin nơi này ".
" Anh có tin hiện tại tôi liền gϊếŧ anh luôn hay không?? "
" Cô gϊếŧ tôi đi, chỉ cần tôi còn sống, tuyệt đối sẽ không để cho các người động đến vắc xin nơi này! "
Trương Minh căm phẫn, hai mắt đầy phẫn hận nhìn chúng tôi, ở trong lòng anh ta có lẽ đã nhận định chúng tôi là người xấu rồi. Thật sự là lãng phí thời gian với anh ta, anh ta đồng ý là đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!
" Hai đứa, các con lại đi tìm vài cái bình nhỏ để dì Nhạc Đình làm thí nghiệm, xem có vắc - xin nào bị nhiễm bệnh hay không, đi thêm mấy cái kho, lấy nhiều chút! "
" Vâng ạ! "
Ngoan Mậu cùng Tề Quân xoay người và rời khỏi văn phòng, ngay sau đó bên ngoài vang lên tiếng xe vận chuyển hàng, chắc hai đứa nhỏ này từ lâu đã muốn đi chơi. Sau khi bọn nhỏ rời đi, tôi quay đầu lại nhìn Nhϊếp Tranh nói:
" Anh đi bắt người quản lý, tôi không tin có người nào không không tham sống sợ chết, sau khi bắt được trực tiếp để cho bọn họ hạ lệnh thu hồi vắc xin đã gửi đi khắp cả nước của một tháng gần đây, hoặc là trực tiếp thông báo cho người dân ở địa phương tiêu hủy đi, có người đã tiêm vắc xin thì liệt kê danh sách đưa lên. "
" Oki. "
Nhϊếp Tranh lập tức đi ra ngoài xử lý. Nơi này chỉ còn lại Nhạc Đình và tôi còn có Trương Minh kia, Trương Minh vừa nghe tôi phân phó như vậy, trực tiếp xông lên muốn cãi nhau với tôi, đáng lẽ nên cho anh chàng này chút bày học nên tôi trực tiếp dùng tam lăng toa cắm ghim chân anh ta xuống đất, anh ta bị đau đến nhăn răng.
" Cô! "
" Hiểu Hiểu, cô không phải là muốn gϊếŧ anh ta thật chứ! "
Nhạc Đình lo lắng đi đến trước mặt tôi. Tôi biết cô ấy là lo lắng cho học trưởng, lắc lắc đầu:
" Không đâu, tôi chỉ không muốn anh ta ngăn cản hành động của chúng ta. "