Chương 157

" Đúng vậy, chị không thấy trận chiến vừa rồi á, thiếu chút nữa đã phá hủy luôn căn cứ này, may là Đặng Khải nhìn không nổi ra ngăn cản, bằng không còn không biết đánh đến khi nào, Tề Quân hung ác kia giống như là chiến lang, ra tay rất ngoan độc, như kiểu đánh không chết là không dừng "

Tiểu Bạch hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước, không nhịn được run người. Nếu thật sự muốn đánh, ngay cả tôi đối phó Tề Quân cũng phải rất cố sức, chứ đừng nói là Mậu Ngoan.

" Không được, chị phải đi tìm Mậu Ngoan nói chuyện, dặn nó về sau ngàn vạn lần không thể tìm Tề Quân đánh nhau nữa. "

Tôi vừa mới đứng dậy muốn đi ra ngoài, Tần Hách đã mang theo một thi quỷ tiến vào, thi quỷ kia dáng người thon dài làn da trắng nõn, thoạt nhìn giống như là một thư sinh yếu đuối, vừa nhìn thấy tôi liền nhiệt tình nói:

" Chào chị Hiểu Hiểu ”

" Người này liền giao cho cô, đợi lát nữa gọi tôi. "

Tần Hách nói xong liền đi ra ngoài. Tôi đánh giá người trước mắt này, cậu này chắc tầm 20 tuổi, nếu không có bộ râu xồm xoàm trên mặt, nhìn qua giống như là một đứa trẻ còn đang đi học.

" Lúc trước đã nghe nói qua không ít tin đồn về chị Hiểu Hiểu, không nghĩ tới hôm nay vừa thấy, chị quả nhiên xinh đẹp, so với Trần Kha lạnh như băng kia là xinh đẹp hơn nhiều. "

Miệng tên này rất trơn tru, đây là nhãn tôi đã dán cho người đàn ông này. Người cũng đã được đưa đến nên tôi giải quyết người này trước, rồi mới đi tìm Mậu Ngoan vậy.

Tiểu Bạch sau khi chuẩn bị sẵn sàng liền an tĩnh lui sang một bên, không nghĩ tới em ấy vừa mới đứng lên đã bị thi quỷ kia lách mình ra ngăn lại:

" Em gái này rất đặc biệt nha, một đầu tóc bạc giống như là ma nữ tóc bạc, bộ dạng lại thuần khiết như nước, nếu đè em dưới người, không biết sẽ có cảm giác gì nhỉ. "

" Không biết xấu hổ! "

Tiểu Bạch nổi giận, bộp một tiếng, liền cho người đàn ông kia một cái tát. Tôi cũng cảm thấy giọng điệu người đàn ông này rất quá đáng, không kiên nhẫn nói:

" Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đừng nói những lời vô dụng đó. "

Không nghĩ tới người nọ nghe tôi chửi bởi chẳng những không có im lặng, ngược lại dời ánh mắt đùa cợt nhìn tôi:

" Chị Hiểu Hiểu, không cần không thú vị như vậy sao, còn chưa thử làm sao biết vô dụng đâu, em trai dưới ba tấc của em vừa lớn lai vừa dài, mấy phụ nữ đều thích đến thử xem. ”

Lần này Tiểu Bạch không ra tay nhưng tôi cũng cần ra tay, tôi bay lên liền đá vào đầu gối cậu ta hai cước, rắc rắc hai tiếng, chân cậu ta trực tiếp đứt gãy quỳ trước mặt tôi.

" Con đàn bà cô sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy! "

" Đây xem như là trừng phạt cậu, nếu như cậu lại nói những chuyện ghê tởm này, tôi sẽ chặt rớt hai chân cậu xuống "

" Chị Hiểu Hiểu, chị cần gì phải giấu diếm, kỳ thật trong lòng chị cũng rất muốn chứ gì, một mình đại ca Thiên Ngạo làm sao có thể làm chị thỏa mãn? "

Người nọ còn không biết hối cải, lại hết lần này đến lần khác phun ra những lời tục tĩu. Tiểu Bạch vén tay áo lên tiến lên cho cậu ta mấy cái tát, đánh đến lúc mặt của cậu ta sưng tấy lên, cuối cùng cũng ngoan ngoãn quỳ không nói lời nào.

Chết tiệt mà, đây đều là tội phạm đó, loại người này thật sự có thể hữu dụng sao? Thôi, coi như là giúp Tần Hách một việc, chỉ cần sau khi khế ước với cậu ta, tôi coi như không còn việc gì nữa.

Tôi bảo Tiểu Bạch lui ra sau lưng tôi để nhìn, rồi bắt đầu niệm chú ngữ, niệm chú là phải triệt để tập trung tinh thần, bất luận đạo sĩ nào khi làm việc cũng sẽ buông lỏng cảnh giác với bên ngoài, hơn nữa có một số pháp thuật không thể bị cắt ngang, cho nên mới có hộ pháp người canh giữ, bảo vệ cho người đang làm pháp thuật. Không có Gia Minh ở bên cạnh, tôi vẫn có chút lo lắng, vẫn không thể tiến vào trạng thái, thật vất vả mới tiến vào trạng thái, nhưng không nghĩ tới một bóng người đột nhiên nhào về phía tôi, trực tiếp đè tôi xuống sàn nhà.

" Chị Hiểu Hiểu!"

"A...."

Tiểu Bạch hô hoán lên một tiếng, không ngờ là thi quỷ kia trực tiếp bắn từ cổ tay bay ra mấy sợi xích sắt, quấn chặt lấy Tiểu Bạch, lực đạo rất mạnh nên đẩy lùi em ấy vào bức tường làm hôn mê bất tỉnh.

Một bàn tay to nhanh chóng bóp lấy cổ tôi, sau đó theo cái đà này dùng ngón tay vuốt ve cổ tôi, tầm mắt của người nọ quét qua mặt tôi.

Một tiếng rẹt vang lên cổ áo bị xé rách. Da thịt trắng nõn lộ ra bị không khí lạnh lẽo xâm nhập vào, tôi rất tức giận, trong tay kết ra pháp ấn ấn lên ngực cậu ta, trực tiếp đánh bay cậu ta vào tường, cậu ta ôm ngực phun ra máu tươi, nhìn tôi giống như là nhìn thấy quái vật.

Tôi đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo trước người, mang theo vẻ mặt âm u đứng trước mặt người đàn ông kia.

" Tôi nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn với cậu, vậy mà cậu lại dám khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi? ”

" Chị Hiểu Hiểu. Em không phải là cố ý, do phụ nữ đều thích em trai nhỏ của em, cho nên em cho rằng chị Hiểu Hiểu cũng thích, em đây chỉ là muốn lấy lòng chị mà! ”

Cậu ta nói xong liền đưa tay định tuột quần xuống.Tôi liền đạp lên bụng dưới của cậu ta khiến cậu ta đau đến nỗi mặt mày méo mó.

" Cậu thật là con mẹ nó, ghê tởm! "

Tôi mạnh mẽ dùng giày cao gót nghiền nghiền, cậu ta bị ăn đau kêu la thảm thiết mà ngã trên mặt đất, còn kèm run lên bần bật.

" Tên cặn bã cậu muốn chết đúng không, vậy tôi liền thành toàn cho cậu, coi như là cho những người phía sau một hồi chuông cảnh tỉnh, ở trong căn cứ này, muốn trêu chọc ai thì chọc, chớ đến trêu chọc tôi. Không thì kết quả chỉ có thể là chết! "

Tôi nói xong, người đàn ông kia hoảng sợ ngẩng đầu nhìn tôi, vừa lúc nhìn thấy tôi dùng tam lăng toa phóng mạnh, sắp cắm về hướng mi tâm của cậu ta.

" Hiểu … "

" Hiểu Hiểu cái đầu mẹ cậu, đi chết đi "

Tôi liền đá một cái vào người cậu ta thuận thể rút tam lăng toa ra, người đàn ông này thật sự quá ghê tởm đến mức ngay cả gϊếŧ cậu ta cũng làm tôi cảm thấy ghê tởm. Người đàn ông kia vừa chết, xích sắt trói buộc trên người Tiểu Bạch liền tự động biến mất, tôi đi tới trước mặt Tiểu Bạch và lắc lắc người em ấy kêu em ấy tỉnh dậy.

" Tiểu Bạch, em không sao chứ? ”

" Chị Hiểu Hiểu, em không sao, chị có sao không, tên kia... "

Nói đến đây Tiểu Bạch lập tức nhìn thấy người ngã trên mặt đất, chết mà không nhắm mắt, em ấy nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ánh mắt tràn đầy nham hiểm, hung ác:

" Trên đời này sao lại có loại đàn ông ghê tởm như vậy, chết là không đáng tiếc! "

" Em đi gọi Tần Hách vào kéo cậu ta ra ngoài và ném đi! "

" Vâng! "

Lúc Tiểu Bạch đứng dậy vẫn còn hơi choáng váng, lảo đảo đi ra ngoài, không lâu sau, Tần Hách liền chạy vào, có lẽ dọc đường đi Tiểu Bạch cũng đã nói cho anh ta biết chuyện vừa rồi cho nên anh ta vừa vào liền xin lỗi tôi.

" Chị dâu, xin lỗi, người tiếp theo tôi sẽ chọn tốt rồi mang đến sau "

" Anh trở về nói cho những thi quỷ kia biết, nếu làm cho tôi không hài lòng ở điểm nào thì kết quả giống như thi quỷ này, anh kéo cậu ta ra ngoài ném đi. "

Tôi mặt lạnh nói.

Ý chính này cũng là nhắc nhở Tần Hách, thi quỷ tuy do anh ta quản, nhưng người phía dưới nếu có tâm tư lệch lạc gì, thì tôi cũng sẽ không chừa mặt mũi cho anh ta.

Tần Hách liên tục gật đầu, giơ tay lên vẫy hai thi quỷ bên ngoài vào để kéo tên thi quỷ nọ ra ngoài, sau đó thay đổi cho tôi một người mới tiến vào.

Người mới lúc sau này không rên một tiếng, đều là ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt tôi, tôi cũng thuận lợi tiến vào trạng thái bắt đầu làm việc. Đêm nay liên tiếp làm năm thi quỷ, sau đó tôi cảm giác thể lực của mình có chút không chống đỡ nổi nữa, nên bảo Tiểu Bạch đi nói với Tần Hách, hôm nay làm tới đây thôi.

Sau khi Tiểu Bạch quay trở lại nhìn bộ dáng suy yếu của tôi thì không khỏi lắc đầu:

" Chị Hiểu Hiểu, em thấy chị ngốc quá đi, ngày mai chị không nên như thế này nữa, tự làm cho mình suy yếu như vậy, lỡ như có người xấu đánh lén chị, thì chị còn sức lực nào để ứng phó? "

" Cũng chỉ có hai ngày này mà thôi, đem những người đó làm xong liền không có việc gì. "

" Có thể làm xong được không? Hôm nay Đặng Khải lại đem về một đám xác và đưa đến chỗ của Trần Kha rồi. ”

" Em nói cái gì? "

Tại sao tôi không biết?

" Thật đó, không tính mười người trong phòng thí nghiệm của Trần Kha thì trong nhà xác cũng còn có hơn năm mươi người! "

Tiểu Bạch lúc trước được Tần Hách dẫn đi tham quan, ngay cả nhà xác phía sau phòng thí nghiệm cũng đi. Sao lại có thể như vậy, họ muốn nhiều thi quỷ như vậy là để làm cái gì?

Thiên Ngạo, anh ta có biết chuyện này không?

Không được, tôi phải tìm Thiên Ngạo hỏi một chút.

" Em dọn dẹp nơi này lại một chút, rồi liền đi nghỉ ngơi đi, chị đi tìm Thiên Ngạo hỏi một chút "

Trên đường trở về phòng tôi luôn thấp thỏm, luôn cảm giác Thiên Ngạo đang gạt tôi về chuyện gì đó, vừa mở cửa phòng vậy mà thấy anh ta không có ở bên trong, lúc này anh ta không ở trong phòng thì có thể ở đâu chứ?

Tôi vội vàng vẽ một tờ bùa truy hồn và đốt đi, sau đó đi theo lá bùa và tìm được anh ta ở ngọn núi phía sau căn cứ. Trên đỉnh núi có một phiến đá bằng phẳng, Thiên Ngạo cùng Mậu Ngoan đang đứng đánh nhau ở trên đó, trong lòng tôi hoảng hốt, vốn định chạy tới ngăn cản, không ngờ nghe Thiên Ngạo nói.

" Sau khi học được một chiêu này, sau này con lại đánh nhau với Tề Quân kia thì chắc chắn sẽ không bị thua. "

" Con muốn không phải là chiến thắng, con muốn gϊếŧ nó, con có thể trực tiếp đập vỡ đầu nó không? "

Giọng nói lạnh như băng từ trong miệng Mậu Ngoan thốt ra.

" Hiện tại vẫn chưa phải là lúc, hơn nữa với pháp thuật của con, muốn gϊếŧ nó còn rất khó, dùng tốc độ nhanh hơn cho cha!! Có sơ hở! "

Thiên Ngạo dùng khói đen huyễn hóa ra cánh tay bọ của Tề Quân tiến hành công kích Mậu Ngoan, ra tay rất dứt khoát. Tôi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, hoá ra anh ta đang dạy con luyện thuật pháp, lời nói trước đó anh ta nói hoá ra là nói cho Trần Kha nghe.