Chương 127

" Hay là nhân cơ hội này cô và anh ta ly hôn đi, cô có biết tôi mong chờ ngày này mong bao lâu rồi không? Gả cho tôi đi."

Nhϊếp Tranh vội vàng vòng tới trước mặt tôi, vừa nhìn thấy mặt tôi có đầy nước mắt, thì khuôn mặt vẫn tươi cười như hoa của anh ta đã khôi phục lại nghiêm túc. Tôi tức giận đẩy anh ta ra:

" Đã là khi nào rồi, anh vẫn còn nói giỡn với tôi, một chút cũng không buồn cười! ”

" Tôi không có nói giỡn. "

Trên mặt Nhϊếp Tranh là vẻ nghiêm túc mà trước nay chưa từng có.

" Mặc kệ anh nói là thật hay không, trong lòng tôi chỉ có một mình Thiên Ngạo, hơn nữa tôi cũng sẽ không ly hôn."

" Vậy tôi có thể chờ, chờ đến một ngày hai người ly hôn! "

" Cái mỏ quạ của anh, anh không thể nói được lời nào tốt à! "

Tôi làm bộ muốn đánh anh ta, anh ta trước một bước đã chạy trốn đi, chạy đến cửa sổ bên hành lang nói với tôi một câu:

" Nơi này xuống bãi đỗ xe là gần nhất."

Nói xong, anh ta trực tiếp nhảy xuống, làm trái tim tôi suýt chút nữa bị dọa nhảy ra, nếu như bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Chờ đến khi tôi nhìn xuống tầng, đã thấy anh ngồi ở trong xe vây tay chào tôi.

Thật ra vừa rồi tôi đã cố ý đi chậm, là muốn xem Thiên Ngạo có đuổi theo hay không, nhưng lúc tôi quay đầu lại, chỗ vừa rồi đã không còn bóng dáng của anh ta. Chết tiệt mà, tôi còn chờ mong điều gì chứ!

Có lẽ lúc tâm tình không tốt làm điều điên cuồng một chút cũng không sao cả, thế là tôi trực tiếp xoay người từ chỗ Nhϊếp Tranh vừa nhảy cũng xuống nhảy theo ra ngoài, tên kia mở nóc xe ra, tôi dùng tơ bạc bám vào vách tường một cái rồi liền rơi vào trong xe.

Xe thể thao khởi động, Nhϊếp Tranh cũng không có đóng mui trần, giống như cố ý làm cho người nào đó nhìn thấy, tôi quay đầu lại tìm kiếm, nhưng không phát hiện bóng hình của Thiên Ngạo.

" Đừng nhìn, anh ta không đến. "

" Ai nói tôi đang tìm anh ta!? "

Tôi vội vàng ngồi thẳng người dậy.

Nhϊếp Tranh nhếch khóe miệng nở nụ cười, bất kể khi nào nhìn thấy anh ta là tôi đều nhớ tới tên Trịnh Viễn Phàm kia, kiểu như ăn chơi phù phiếm, cậu ấm con nhà có tiền đều là như vậy nhỉ?

Đợi đến khi xe chạy ra khỏi bệnh viện, Nhϊếp Tranh quay đầu nhìn tôi:

" Vừa rồi, ở trong bệnh viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người phụ nữ kia diễn rõ ràng như vậy, lẽ nào Lãnh Thiên Ngạo lại nhìn không ra sao? ”

Vừa nhắc đến chuyện vừa rồi, trong lòng tôi thật sự là có hàng ngàn vạn câu chửi thề, tinh thần tỉnh táo lại, tôi nói:

" Đúng vậy, lúc Tề Quân muốn gϊếŧ tôi, cô ta căn bản không hề muốn ngăn cản, cũng không sợ tôi thật sự lỡ tay gϊếŧ chết con của cô "

“Đây là do cô không đủ thông minh, cô nên làm bộ bị thương, sau đó Lãnh Thiên Ngạo nhìn một cái liền đau lòng, trực tiếp gϊếŧ hai người kia.”

" Ôi, anh nói đúng nhở, chẳng qua tôi cũng không dám lấy mạng nhỏ của tôi ra để đánh cược, tôi chán ghét cái loại cảm giác cận kề cái chết đó, anh hiểu không? Vừa rồi tôi suýt chết rồi."

Nói xong tôi kể chuyện Trần Kha đem máu của Tề Quân truyền cho tôi cho Nhϊếp Tranh nghe, anh ta nghe xong liền trực tiếp đem xe cua một khúc cua lớn chín mươi độ và lái vào một đường cao tốc.

" Anh đang làm gì vậy? Tôi phải quay lại chỗ sư phụ "

" Nói như vậy máu anh cũng là máu rh âm tính hả? "

Nhϊếp Tranh duỗi một tay ấn mạnh vào đầu tôi một cái:

" Sao cô không nghe trọng điểm? Ý tôi là, có rất nhiều máu rh âm tính trong bệnh viện của tôi! "

" Anh có một bệnh viện hả? Không đúng không đúng, anh lấy đâu ra nhiều máu rh âm tính như vậy chứ? "

Tất cả phiền não trước kia trên người tôi đều tan thành mây khói, nhìn Nhϊếp Tranh thì cảm thấy cả người anh ta như phát ra ánh sáng giống như là thiên thần hạ phàm, máu gấu trúc quốc bảo đó, vậy mà anh ta nói anh ta có rất nhiều!!

Hu hu hu được cứu rồi, tôi vui mừng mà khóc.

" Ở thành phố N, tại Lâm Hải có bệnh viện của cha tôi, bởi vì tất cả mọi người trong nhà họ Nhϊếp chúng tôi đều là máu rh âm tính, năm đó mẹ tôi bởi vì không truyền máu kịp thời mà chết, cho nên cha tôi sợ tôi lại xảy ra vấn đề gì, thế là cố ý xây dựng một bệnh viện, hơn nữa còn cất trữ rất nhiều máu rh âm tính."

"Thế sao anh vẫn chết! "

Dọc theo đường đi chúng tôi nói chuyện phiếm rất vui vẻ, đến khi trời sắp tối thì cuối cùng cũng tiến vào bệnh viện của nhà họ Nhϊếp ở Lâm Hải, thành phố N, có thể là gần đây Nhϊếp Tranh thường xuyên đến nơi này, cho nên những bác sĩ y tá đều ân cần chào hỏi anh ta.

" Nhϊếp tổng, đây là bạn gái anh à? "

" Đúng vậy, sai người đi dọn dẹp phòng nghỉ cho tôi lại một chút, tối nay chúng tôi sẽ ở lại đây! "

Nhϊếp Tranh nói rồi dứt khoát ôm lấy bả vai của tôi, tôi muốn tránh thoát anh ta, nhưng anh ta lại ôm chặt hơn.

Được rồi, nể mặt tất cả mọi người gọi anh là Nhϊếp tổng, tạm thời giữ lại chút mặt mũi cho anh vậy. Chờ người có vẻ là Viện Trưởng kia đang muốn rời đi, Nhϊếp Tranh lại gọi ông ta lại, bảo ông ta phân phó xuống, tối nay tất cả nhân viên công tác từ tầng 4 trở lên đều không thể tan tầm.

" Như vậy không tốt lắm đâu? "

" Ông yên tâm, bọn họ còn ao ước nữa đấy, vì tiền lương tăng ca của tôi tăng gấp mười lần tiền lương của bọn họ."

" Ha ha, người có tiền thật là tùy hứng! "

Đầu của tôi quả thực là đầu bị lừa đá, nên mới dùng tư duy của mình đi tiếp xúc với anh ta. Đây là một bệnh viện tư nhân không thua gì bệnh viện cấp ba, sau khi dùng cơm xong, Nhϊếp Tranh liền dẫn tôi đi phòng nghiên cứu ở tầng năm, những người ở trong đó đang nghiên cứu, thoạt nhìn nghiên cứu này có vài phần tương tự với Trần Kha.

Thấy mặt tôi hiện lên nghi vấn, Nhϊếp Tranh tự hào quay đầu nhìn lướt qua toàn bộ phòng nghiên cứu một vòng:

" Cô suy đoán không sai, bọn họ đang nghiên cứu máu của thi quỷ. "

Tôi vội vàng che miệng anh ta lại:

" Anh nói bậy cái gì vậy, sao có thể nhắc đến hai chữ này ở đây? ”

Nhϊếp Tranh nhẹ nhàng cầm tay tôi ra:

" Cô yên tâm đi, bọn họ sẽ không nói ra ngoài, bởi vì tất cả mọi người ở chỗ này đều có người nhà sắp chết, cho nên bọn họ đều hy vọng nghiên cứu của mình có thể thay đổi vận mệnh của người nhà. "

Vậy sau khi người nhà bọn họ chết thì sao? "

" Ha ha, vậy cũng không thể nói ra, bọn họ đều đã ký giấy sinh tử, nếu ai nói ra, kết quả giống như cái cốc giữ nhiệt này! "

Nhϊếp Tranh nói xong lấy ngón tay vẽ lên cốc giữ nhiệt, cái cốc thủy tinh giống như bị laser cắt, cắt thành hai nửa.

Nhưng những người ở đây đối với hành động của anh ta hình như không trách gì, trong đó có một nữ nghiên cứu viên đi tới trước mặt tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một phen rồi hỏi:

" Cô gái này cũng là thi quỷ đúng không? Nhưng hình như lại không giống lắm, tôi không dám xác định! ”

" Cô có thể nhìn ra sao? "

Tôi kinh ngạc há to miệng.

Người phụ nữ kia cười mỉa mai, đẩy cặp kính trên sống mũi, liếc mắt nhìn Nhϊếp Tranh một cái:

" Chúng ta không ít lần lấy Nhϊếp tổng ra làm nghiên cứu, nên có chút thu hoạch, trên người thi quỷ tản ra một cỗ hương vị độc đáo, cho nên cho dù sau này có thi quỷ trà trộn vào trong đám người, không cần ép đối phương ra tay, thì cũng có thể phân biệt được thân phận của đối phương.

" Chỉ cần ngửi mùi là có thể phân biệt? "

Tôi vội vàng cầm lấy tay mình lên ngửi ngửi, hoàn toàn không cảm giác được mình cùng người bình thường có cái gì khác biệt.