Chương 5: Chương 5
"Buông ra." Hạ Liên đưa tay đẩy thân hình cường tráng đó ra .
"Trước hết phải thay y phục ướt đó ra." Hắn cẩn thận buông nàng ra.
"Không cần!" Nàng nàng sao có thể ở trước mặt hai nam nhân thay quần áo. . . . . .
Hạ liên vội vàng trừng to mắt nhìn bộ xiêm áo bên cạnh đống lửa. Nhìn thật sự rất quen mắt, đây không phải là quần áo mặc trên người nhị tiểu thư sao?
Nàng nhào về phía trước, cầm lấy xiêm y lật xem, không chỉ váy ngoài, nội y như yếm, qυầи ɭóŧ, tất cả đều ở đây! Trong phút chốc nàng mặt xanh mét, nói như vậy. . . . . .
Trừng to mắt nhìn nhị tiểu thư được nam nhân kia ôm trong lòng, áo choàng che phủ kín toàn thân , nàng không thể nhìn thấy lớp áo phía dướng nhị tiểu thư sẽ không phải. . . . . . Trần như nhộng chứ!
"Các ngươi. . . . . . Các ngươi dã làm gì muội muội ta?" Hạ Liên hoảng sợ kêu, không dám nghĩ xiên áo này là do ai cởi ."Này —— từng kiện xiêm áo. . . . . . Phải . . . . . Phải . . . . ."
"Là xiêm y ướt đẫm ." Hỏa Ngọc Hành trừng mắt quên hạ thấp giọng nói chuyện tỳ nữ này, rồi lại nhớ tới người con gái trong lòng, lại nén lại giọng ói đến mức cực kỳ nhẹ nhàng.
"Các ngươi sao có thể. . . . . ."
"Chẳng lẽ cô nương tính để tiểu thư nhà cô nương chết cóng sao?" Hắn cố ý dùng hai chữ "Tiểu thư" này để xưng hô.
Mà Hạ Liên bởi vì quá hoảng sợ, căn bản không chú ý chi tiết này.
"Đương nhiên không phải! Nhưng mà. . . . . ." Nhưng mà danh tiết của nhị tiểu thư cứ như vậy bị hủy, sau khi nhị tiểu thư tỉnh dậy biết được, không biết sẽ có phản ứng gì,nên nàng lo lắng!
"Cô nương, cô yên tâm, đại ca nhà ta bảo ta quay lưng lại nên ta không thấy gì hết." Tiết Từ Phong nói chen vào hi vọng khiến nàng bớt lo lắng.
Hạ Liên nghe xong, ngược lại vẻ mặt càng xấu hơn nữa. Theo như lời hắn, thì có nghĩa là, đại ca hắn chính tay cởi sạch xiên áo của tiểu thư còn gì!
"Này, cô không phải muốn đại ca ta phụ trách cô nương ấy chứ!" Nhìn lên thấy vẻ mặt kia của nàng. Tiết Từ Phong tiếp tục thanh minh"Tiểu thư nhà cô . . . . . hay là muội muội nhà cô ?" hắn lại nghi hoạc hỏi.
"Nàng là muội muội của ta."
"Được rồi, muội muội thì muội muội. Muội muội của cô nương cũng nói với đại ca ta đối với nàng ấy có ân tình, không cần phải chịu trách nhiệm hay phụ trách gì!"
"Muội muội của ta biết ngươi. . . . . ." Nàng nhìn phía Hỏa Ngọc Hành, "Ngươi giúp nàng. . . . . . Thay xiêm áo?"
"Đúng vậy, biết rất rõ." Trả lời vẫn là Tiết Từ Phong . Cho nên, nàng đừng vọng tưởng đem muội muội mình gả cho đại ca.
Thật không vậy? Hạ Liên nặng nề thở ra.
"Cô nương nên thay y phục ướt ra đi, thời tiết quá lạnh, nếu cô nương cũng bệnh sẽ không có người chiếu cố muội muội của cô ." Tiết Từ Phong nói xong, đưa y phục của hắn cho nàng."Mạc tạm thứ này vậy, khi nào vào thành ta sẽ thu xếp cho hai người."
"Ta. . . . . ." Hạ Liên do dự nhìn bộ trang phục nam nhân.
"Không cần lo lắng, chúng tôi tuy rằng chưa từng nhận mình là quân tử, nhưng không bao giờ làm những hành động tiểu nhân." Tiết Từ Phong thử cười rộ lên, hắn chi chình nhiều năm phương bắc, toàn gặp những nữ tử to cao phương bắc, đã quá lâu hắn chưa gặp qua những nữ tử yêu kiều nhỏ nhắn, xinh xắn chốn quê nhà như nàng.
Hạ liên giương mắt nhìn hắn, cảm thấy hơi xấu hổ, bọn họ dù sao cũng là ân nhân cứu nhị tiểu thư, nàng còn không chút cảm kích, vừa đến đã quát người ta, một lời cảm ơn cũng chưa nói.
"Cám ơn. . . . . . Cám ơn hai người đã cứu muội muội ta." Nàng nhỏ giọng nói cảm tạ, đưa tay tiếp nhận xiêm áo.
"Cô nương dến góc tường bên kia thay đi, ta giúp cô nương che chắn." Tiết Từ Phong cầm lên một tấm áo cháng, quay lưng về phía tường, miễn cưỡng cũng có thể xem như có môt không gian tư mật.
Hỏa Ngọc Hành đối với hành động của bọn họ làm như không thấy, tầm mắt chuyên chú vào người con gái trong lòng hắn.
Trong lòng có một vần đề không thể lý giải, nếu nàng là Tiều thư, vì sao lại lưu lạc đến đây?
"Hai người không phải là người kinh thành đúng không?" Hắn liếc mắt nhìn về phía Hạ Liên đang đổi xiêm áo bên kia hỏi
Nàng một bên kéo lại xiêm áo một bên lắc đầu.
"Không phải, ta cùng. . . . . . Muội muội là người Lạc Dương, theo kẻ dẫn mối đến kinh thành. Ai ngờ kẻ dẫn mối kia là kẻ xấu, lừa bảo sẽ dẫn chúng ta đến phủ tướng quân làm nô tỳ ——"
"khoan…khoan, cô nương vừa nói phủ tướng quân?" Tiết Từ Phong kinh ngạc chen vào lời của nàng, rồi liếc mắt nhìn sang đại ca: "Vị tướng quân ấy?"
"Là Hỏa tướng quân." Hạ Liên trả lời thẳng. Sau khi Cột chắc xiêm y, nàng nhận lấy tay nải của Tiết Từ Phong đưa cho, ngồi xổm người xuống xếp lại y phục của tiểu thư mình.
"Hỏa Ngọc Hành?" Hỏa Ngọc Hành nhướng mày hỏi lại.
"Đúng vậy!" Nàng gật đầu, thấy sắc mặt của họ trong lòng nghi hoặc, "Sao vậy? Chẳng lẽ trong kinh thành không chỉ có một vị Hỏa tướng quân sao?"
"Kể tiếp đi." Hỏa ngọc hành nhíu mày.
"Người dắt mối đó nói, bởi vì Hỏa tướng quân quanh năm đóng đô nơi biên quan, rất ít trở lại kinh thành, cho nên phủ tướng quân hoang phế nhiều năm, hiện nay hỏa tướng quân phụng chỉ quay về kinh, trong phủ cần một lượng lớn nha hoàn,ông ta mới đến Lạc Dương, để lựa chọn nô tỳ ."
"Điều này sao có thể! Phủ tướng quân là phủ đệ hoàng thượng ban cho, cho dù Hỏa tướng quân cả năm không ở đó, nha hoàn thị vệ và tổng quản phải có chứ, còn phải luôn quét dọn, giữ gìn sạch sẽ ! Chỗ được Hoàng thượng ngự ban cho mà dám coi rẻ sẽ mang tội khi quân!" Tiết Từ Phong lắm chuyện xen vào.
"Sau đó thế nào?" Hỏa Ngọc Hành nóng nảy tức giận, không thể tin được thậm chí có kẻ dẫn mối dám đem phủ tướng quân nhà hắn ra lừa gạt, quả thực đã ăn gan báo mà!
Hạ Liên hoảng sợ liếc nhìn hắn. Khí thế của hắn khiến người ta sợ hãi! Kiến na2ngkho6ng tự chủ được mới lúi sát lại bên cạnh Tiết Từ Phong.
"Người dẫn mối mới tìm đến cô nương ở quê như bọn ta tự bán mình làm nô, dẫn chúng ta đến kinh thành, kết quả đêm qua tại đây hắn hạ mê dược mọi người, nhan lúc mọi người hôn mê đem bọn ta đến thanh lâu, co2nvi2 ghét bỏ muội muội ta nên bỏ lại nàng lại đây để nàng tự sinh tự diệt . . . . ." Nói xong hai vành mắt nàng đỏ hoe. Nghĩ đến khi nàng vừa tỉnh lại không thấy tểu thư đâu còn mình thì bị bắt, thực đáng sợ.
"Thật đáng kinh tởm!" Tiết Từ Phong cả giận mắng. Còn dám dùng danh nghĩa tướng quân phủ để lừa gạt cô nương lương thiện như Hạ Liên!
"Đại ca không thể để việc này diễn ra được!"
"Dĩ nhiên là không thể!" Hỏa Ngọc Hành nghiến răng nói. Nghĩ đến bọn người xấu giả danh hắn, còn thiếu chút nữa tổn hại đến vị cô nương mà hắn đang ôm lúc này, trong tâm tư hắn dâng trào lửa giận.
Với vẻ mặt mờ mịt Hạ Liên nghe mà chẳng hiểu gì, nàng chỉ lo lắng sẽ không thể vào được tướng quân phủ.
"Xin hỏi, ý của hai người là phủ tướng quân không thiếu nô bộc sao?" Nàng lo lắng truy vấn.
"Thiếu hay không thiếu chúng ta cũng không biết." Tiết Từ Phong nhún vai trả lời, ba năm, năm năm mới trở về một lần, sao mà biết được! Với lại việc này do tổng quản phụ trách hắn đâu có biết.
"Cho nên vẫn có khả năng thiếu người đúng không?" Hạ Liên lo lắng hỏi lại. Nhất định phải thiếu chứ, bằng không sao hai nàng thể vào đó được đây? Chảng phải Nhị tiểu thư muốn tiếp cận Hả tướng quân xin người giải oan cho còn gì?
"Hai người muốn vào phủ Hỏa tướng quân à?" Hỏa Ngọc Hành đột nhiên hỏi.
"Ta cùng muội muội định ký văn tự bán mình một năm, để có bạc gửi về cho gia đình, cũng có thể tự nuôi được bản thân mình." Hạ Liên nói theo như những gì nàng và tiểu thư bàn nhau từ trước.
"Được, nếu hai người muốn đến phủ tướng quân thì đến, ta sẽ giúp hai người vào đó." Hỏa Ngọc Hành gật đầu nhận lời, lại rũ mắt nhìn nữ tử trong lòng. Sẽ đưa nàng vào vòng che chở của mình!
"Thật sao? Huynh có cách?" Hạ Liên vui mừng hỏi.
"Cô nương, nếu đại ca nhà tôi không có biện pháp vậy sẽ cẳng ai có thể làm được gì, yên tâm đi!" Tiết Từ Phong cười nói.
"Thật tốt quá, đa tạ đại gia, đa tạ đại gia." Hạ Liên thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu."Nhưng. . . . . . có thể xin ngài buông muội muội ta ra không?" Cứ ôm như vậy thât không ổn.
"Nàng bị hàn khí x6am nhập, ta đang vận công sửi ấm cho nàng, chẳng lẽ cô nương muốn nàng bị lạnh cóng sao?" Hỏa Ngọc Hành lạnh lùng liếc nàng 1 cái.
"À" Hạ Liên kinh ngạc há mồm, thế nên không nói thên gì nữa.
Nàng vẫn rất để tâm , nhưng vị đại gia này khí thế quá đáng sợ, nàng không dám, cũng biết mình không thể cãi lại hắn. Còn nữa. . . . . . hành động của hắn là bảo vệ Nhị tiểu thư, mà nhị tiểu thư hình như cũng rất ổn khi nằm trong ngực hắn
Thôi. . . . . . Được rồi, nàng coi như không phát hiện ra vậy.