Lúc Tiêu Hoán bước ra, ta đang đứng trong thủy tạ bên ngoài viện.
Nhất định hắn đã nhận ra người thấy chết không cứu tại Không Sơn Tự đêm đó chính là ta.
Nếu hắn muốn truy cứu, chỉ cần nhắc một câu trước mặt Tô Tri Niên cũng đủ khiến ta khó giữ mạng nhỏ này rồi. Thế nên ta cứ việc ung dung bước đến, hành lễ với hắn.
Hắn liếc nhìn ta, khẽ cười nói: "Tô nhị tiểu thư thật là giỏi trộm xà thay cột!"
Đoán trước hắn đã biết chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ có bàn tay ta nhúng vào, ta cũng không giấu diếm, chỉ nhỏ giọng đáp: "Vì tự bảo vệ bản thân, như đi trên băng mỏng."
"Ngươi vậy mà rất thành thật!" Gương mặt hắn không lộ rõ buồn vui giận dữ, ánh mắt dừng trên mặt ta chốc lát rồi quay đi: "Vai bổn vương vẫn còn đau."
Quả nhiên hắn ghi hận chuyện ta cho hắn một đá. Ta nhíu mày, kiên trì ngụy biện: "Đêm đó mây đen gió lớn, nhìn thấy đàn ông xa lạ, thần nữ chỉ tưởng có kẻ xấu đột nhập. Tuy rằng lỗ mãng mạo phạm đến Vương Gia nhưng về tình có thể thông cảm. Vương Gia khoan dung độ lượng, hẳn là sẽ không so đo."
"Nếu bổn vương nhất định phải so đo thì sao?" Vẻ mặt hắn bình thản thong dong nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.
Nếu hắn thật sự muốn trừng phạt ta, chỉ sợ ta đã sớm bị Tô Tri Niên nhốt vào từ đường chịu gia pháp. Nhưng hắn đã không tiết lộ, chẳng lẽ một thứ nữ nhỏ nhoi như ta có thứ gì đáng để lợi dụng sao?
Ta bình tĩnh lại, ngước mắt hỏi: "Vương Gia, không biết có chuyện gì cần thần nữ cống hiến sức lực?"
"Ngươi quả thật thông minh." Hắn nhìn về phía ta, đôi mắt như màn đêm vô tận: "Chuyện của tỷ tỷ ngươi đã là ván đóng thuyền, vậy thì nên để chiếc thuyền này trôi đi, ai về chỗ nấy."
"Người đời đều bảo phủ Định Viễn Hầu và phủ Trấn Quốc tướng quân kết thân là duyên trời định, nhưng theo bổn vương thấy, Tô phủ là dòng dõi thư hương, càng môn đăng hộ đối với phủ tướng quân hơn."
Nói rồi, hắn bỏ đi.
Nhiệm vụ mà hắn giao cho ta, chính là phá hoại mối hôn sự giữa Tạ Mi và Lý Huyền.
Ta đứng đó há hốc mồm, rất muốn mắng hắn một trận. Không lẽ thằng nhãi này nhớ thương Tạ tiểu thư? Thế sao không ra tay chiếm chỗ sớm một chút, nhất định phải chờ đến lúc người ta đính hôn mới đi thọc gậy bánh xe? Hủy hoại nhân duyên của người khác sẽ tổn thọ đó!
Ta lại nhớ đến mối nghiệt duyên giữa ta và Lý Huyền theo lời Trí Năng sư thái. Thật đau đầu!
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Vài ngày sau, rất nhiều lời đồn lan truyền rộng rãi khắp các quán trà, tửu lâu chốn Kinh Thành, phần lớn có liên quan đến phủ Trấn Quốc tướng quân.
Ví dụ như Lý lão tướng quân - phụ thân Lý Huyền từng trêu đùa cợt nhả con gái nhà lành trong cơn say rượu, Lý phu nhân biết tin thì sai người đến đánh đập, làm nhục cô nương kia, hại nàng ấy vì xấu hổ và phẫn nộ mà tự vẫn.
Ví dụ như huynh trưởng của Lý Huyền thường xuyên lui tới chốn trăng hoa, mắc phải bệnh hoa liễu.
Ví dụ như trong giếng cạn ở hậu viện Lý phủ, có vô số tỳ nữ bị làm nhục rồi dìm chết.
Lời đồn về nề nếp hỗn loạn của phủ Trấn Quốc tướng quân cuối cùng đã bay vào tấu sớ của ngôn quan, trình lên thư án của đương kim bệ hạ. Chuyện đích trưởng nữ của Tô gia thất thân vào tay Lý Huyền giữa tiệc mừng thọ tất nhiên cũng được nêu trong đó.
Lý gia vì cầu dẹp yên chuyện đặng yên thân, cuối cùng vẫn phải mời quan bà mối đến cửa, hứa hẹn cưới Tô Dao làm chính thê.
Và người lên kết hoạch cho tất cả chuyện này... chính là ta.
Chính ta nói với Tô Tri Niên rằng lời đồn như một lưỡi dao, có thể làm tổn thương Tô gia, đương nhiên cũng có thể quay ngược lại làm tổn thương Lý gia. Hãy dùng dư luận bắt bọn họ phải tuân theo.
Lý Huyền cưới Tô Dao, vì vậy hôn sự của gã và Tạ Mi tất nhiên chỉ có thể từ bỏ.
Ta đã hoàn thành yêu cầu của Tiêu Hoán, ngăn chặn phủ Trấn Quốc tướng quân và phủ Định Viễn Hầu liên hôn.
Nửa tháng sau, Tô phủ bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Vào ngày hai phủ trao đổi canh thϊếp, ta gặp Lý Huyền.
Khác hẳn với dáng vẻ tràn đầy sức sống hôm tiệc mừng thọ, gã giờ đây có chút ủ rũ, ánh mắt đờ đẫn, mất hồn mất vía đứng giữa căn phòng đầy thân thích và trưởng bối.
Và ngay khoảnh khắc gã ngẩng lên nhìn ta, đôi mắt ảm đạm kia dường như sáng lên. Gã gọi: "Mi Nhi?"
Ta kinh ngạc, cau mày không vui. Dung mạo của ta và Tạ Mi giống nhau lắm à? Sao tên này cứ thích nhận lầm người vậy không biết?
Một tiếng gọi này của gã khiến người xung quanh đều quay sang nhìn ta. Ta cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Quách thị.
Ma ma bên cạnh Tô lão thái thái hòa giải: "Chắc là Lý tướng quân uống say nên hồ đồ rồi. Đây là nhị tiểu thư của phủ chúng ta, ở đâu ra Mi Nhi với chẳng Kiểm Nhi."
Gã tỉnh táo lại, bất đắc dĩ dời ánh mắt nhớ nhung vô tận khỏi gương mặt ta: "Là ta đường đột..."
Sau đó, bọn họ nói những gì, ta không nhớ rõ nữa, chỉ viện lý do không khỏe mà rời đi.
Nhưng ta không ngờ tới, Lý Huyền cũng đi theo.
Gã nhìn ta đắm đuối, si mê nói: "Dung mạo của ngươi thật sự rất giống nàng ấy. Khóe mắt ngươi cũng có một nốt lệ chí, giống hệt như nàng ấy vậy."
"Ta và nàng ấy là một đôi trời đất tác hợp, nhưng chính vì Tô phủ các ngươi! Sau khi hủy bỏ hôn ước, nàng ấy phải tiến cung. Chính các ngươi đã hại nàng ấy!" Gã đột nhiên không khống chế được cảm xúc, gầm lên với ta.
Tuy rằng ta và đích tỷ không quá hòa thuận nhưng vẫn cảm thấy người này hoang đường đến buồn cười. Ta nhịn không được mà mỉa mai: "Lời Lý tướng quân thật đúng là buồn cười. Tiệc mừng thọ hôm đó rõ ràng là người say rượu làm càn. Nếu không phải ngươi mất lý trí làm bậy, chẳng lẽ một cô gái yếu ớt như Tô Dao có thể cưỡng bức ngươi hay sao? Ngươi đã có hôn ước với Tạ tiểu thư, ra ngoài lại không chịu giữ mình trong sạch. Ra cơ sự này, ngươi có thể trách được ai đây?"
Gã sửng sốt mất một lúc, sau đó ngơ ngác nhìn ta: "Mi Nhi... Tính tình của ngươi cũng có vài phần giống nàng."
"Xui xẻo!" Ta trợn mắt, không thèm để ý đến gã, bỏ đi một nước.
Gã và Tô Dao thật là một cặp trời sinh, kẻ ác tất có kẻ ác trị.
Ta cứ tưởng việc này kết thúc tại đây, nhưng ta đã đánh giá quá thấp sự vô sỉ và hoang đường của Lý Huyền.
Mấy ngày sau, ta nghe thấy Tô Tri Niên và Quách thị cãi vã. Lý Huyền đòi tỷ muội cùng gả, muốn khi Tô Dao gả vào Lý phủ thì đưa ta theo cùng