Chương 34

Nhưng trước khi kịp rút tay về, đã bị Lý Linh Vận nắm chặt. Bàn tay Lý Linh Vận to hơn, có thể hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay anh, truyền đến cảm giác ấm áp.

"Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi," Lý Linh Vận giữ chặt tay Phương Hà, ánh mắt đầy tập trung nhìn anh, như một con rắn đang rình mồi.

Phương Hà đối diện với Lý Linh Vận, dường như bản năng muốn tồn tại khiến anh cảm thấy làn da dưới cơ thể nóng lên, như có dòng nước sôi trào dưới da, khiến anh khó chịu.

Anh nhìn đi chỗ khác, "Nói thế nào nhỉ, dù có chút tiếc nuối, nhưng Phùng Phong đi rồi, thực ra tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm."

Phương Hà dùng sức giật tay mình về, "Tôi không muốn làm phiền cậu ấy, dù sau này có mù lòa hay hoang tưởng, tôi cũng cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cậu ấy luôn tinh tế và cảm nhận được điều gì đó, không nỡ bỏ mặc tôi, cuối cùng lại tự mình rối ren, khiến tôi cảng thấy xấu hổ."

"Khi cậu làm phiền tôi, tôi đâu thấy cậu xấu hổ chút nào." Lý Linh Vận không ngần ngại bình phẩm.

Phương Hà ngẩng cao đầu, "Bởi vì, dù sao cậu cũng đã thấy những hình ảnh xấu xí nhất của tôi rồi."

Lý Linh Vận suy tư, có lẽ Phương Hà đang nhắc đến thời gian cấp ba. Đó là giai đoạn anh ấy gặp nhiều khó khăn và đau khổ nhất trong cuộc đời.

Lý Linh Vận im lặng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc ly pha lê. Một lúc lâu sau, anh mím môi, vài lần động đậy như muốn nói gì đó, cuối cùng lên tiếng:

“Nếu đã như vậy, hà cớ gì còn muốn tìm người khác? Tìm tôi không phải tốt hơn sao?”

Căn phòng bỗng trở nên vô cùng an tĩnh.

Phương Hà sửng sốt, nhìn về phía Lý Linh Vận.

Vì cái gì không tìm Lý Linh Vận ư?

Phương Hà lo sợ việc mình quá phụ thuộc vào Lý Linh Vận, xem Lý Linh Vận như điều hiển nhiên trong cuộc sống của mình.

Trong mắt Lý Linh Vận, Phương Hà có thể là một người bạn quan trọng, nhưng cũng có lúc, anh cảm thấy mình chỉ là một sự lựa chọn không mấy cần thiết, thậm chí đôi khi còn là người khiến người khác cảm thấy phiền muộn.

Phương Hà không chấp nhận được việc mình luôn chờ đợi một phía.

"Phùng Phong đã chuyển đi, tôi đã cố gắng tự mình kiểm soát, nhưng nếu thực sự không thể giải quyết, có thể tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cậu." Phương Hà tựa đầu vào lòng bàn tay, ngập ngừng nói, "Tôi dự định tuần sau sẽ đi kiểm tra, hy vọng sẽ sớm có câu trả lời…"

"Làm sao cậu lại nghĩ mình bệnh được, Phương Hà?" Lý Linh Vận cắt ngang lời anh, kiên định nói: "Chỉ cần nghe lời tôi, cậu sẽ không sa vào bất kỳ căn bệnh nào cả."

*

Đến cuối năm, thời điểm cho buổi họp mặt của công ty đang đến gần. Lý Linh Vận không rõ quy tắc tổ chức của những buổi họp mặt trước đó, nên giao phần công việc này cho Phương Hà.

“Xem này, kế hoạch do bộ phận nhân sự thực hiện. Ba địa điểm này đều là lựa chọn phổ biến, cậu quyết định nhé.” Phương Hà trao tập tài liệu cho Lý Linh Vận.

Lý Linh Vận lật qua từng trang, trong lúc đó, văn phòng chỉ còn lại tiếng giấy trượt êm đềm.

“Cậu muốn đi đâu?” Lý Linh Vận bất ngờ hỏi.

Phương Hà ngạc nhiên, “Cứ nói một chỗ, sân trượt tuyết?”

“Được.” Lý Linh Vận đột ngột khép tập tài liệu lại, “Vậy chúng ta đi trượt tuyết.”

“Cậu quyết định đi chứ, đừng đẩy cho tôi.”

“Không phải ý đó, chỗ cậu muốn đi, tôi cũng muốn.”

Trái tim Phương Hà đập thình thịch, anh vô thức nghĩ mình đã nghe nhầm, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhìn Lý Linh Vận. Không ngờ Lý Linh Vận ngẩng đầu, với vẻ mặt bình thản hỏi: “Còn gì nữa không?”