Khi người cuối cùng vào văn phòng, Nguyễn Ngôn Hi ngáp một cái, dùng tay lau nước mắt, lười biếng nhìn người đàn ông trẻ tuổi đeo kính trước mặt, sau đó nói với Mộc Cửu: "Người cuối cùng rồi sao?"
Mộc Thập hơi cúi đầu, "Ừm, anh Nguyễn, đúng vậy."
"Anh à, anh tên gì? Mộc Thập, anh ta tên gì?"
"Tiền Côn Minh, anh Tiền."
Mộc Thập trả lời, sau đó nói với Tiền Côn Minh: "Anh Tiền, mời ngồi."
"Được rồi, nắm bắt thời gian, tôi bắt đầu luôn."
Nguyễn Ngôn Hi đặt tờ giấy lên bang, nhìn trên đó hỏi: "Anh Tiền, 8 đến 9 giờ tối ngày 20 tháng 11, anh đã ở đâu, làm gì?"
Mộc Thập nhỏ giọng nhắc nhở, sửa lại lỗi, "Anh Nguyễn, là từ 9 đến 10 giờ."
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, bất mãn quay đầu nói với Mộc Thập: "Tôi đã bảo khi tôi hỏi chuyện thời gian thì đừng ngắt lời tôi mà."
Mộc Thập cúi đầu, hơi căng thẳng, nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Nguyễn Ngôn Hi lại quay đầu, ho khan, sau đó tiế tục nói: "9 đến 10 giờ ngày 20 tháng 11, anh đang ở đâu, làm gì?"
Tiền Côn Minh bình tĩnh trả lời: "Tôi ở trong nhà."
"Tối qua, anh ăn tối ở nhà giáo sư Lưu sao?"
Nguyễn Ngôn Hi cầm lấy cây bút trên bàn để xoay, xoay vài vòng, bút rơi xuống bàn, phát ra tiếng vang không nhỏ.
Nghe được âm thanh này, Tiền Côn Minh giương mắt nhìn qua, rồi sau đó đẩy mắt kính, "Đúng vậy, người trong văn phòng đều đi mà."
Nguyễn Ngôn Hi: "Cơm nước xong thì sao?"
"Về nhà."
"Mọi người cùng nhau về sao?"
Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên hỏi, bàn tay vốn dĩ đang đặt trên đùi, vươn tới Mộc Thập, lập tức nắm lấy tay cô, ngón tay anh cọ xát lên da cô.
Mộc Thập muốn rút tay về, nhưng lại bị Nguyễn Ngôn Hi giữ chặt, không thể thoát ra, "Anh Nguyễn."
Cô khẽ kháng nghị.
Tiền Côn Minh chú ý tới động tĩnh của bọn họ, ánh mắt liếc nhìn bàn tay của Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập, sau đó ngước lên nhìn vẻ mặt lo lắng và xấu hổ của Mộc Thập, anh ta vô thức nắm chặt tay.
Nguyễn Ngôn Hi thấy anh ta chưa trả lời, liền nhìn lại: "Anh Tiền, trả lời câu hỏi."
Tiền Côn Minh tỉnh táo lại, hơi hạ mắt xuống, vẫn nhìn bàn tay đang nắm của bọn họ, nói: "Ngoại trừ Vương Giai Băng, những người khác đều về chung."
Nguyễn Ngôn Hi: "Sau khi rời khỏi nhà giáo sư Lưu thì sao? Anh đi đâu?"
Tiền Côn Minh: "Tôi trực tiếp về nhà."
Nguyễn Ngôn Hi lại thở dài, mơ hồ hỏi: "Trong mắt anh, anh thấy giáo sư Điền và giáo sư Lưu là người thế nào?"
Tiền Côn Minh mím môi, cau mày, thở ra một hơi, nói: "Giống nhau, bọn họ đều là những người rất được tôn trọng, ai cũng có thực lực."
Nguyễn Ngôn Hi ngả người ra sau, xoay ghế qua lại, thản nhiên hỏi: "Vậy anh nghĩ ai là người gϊếŧ họ?"
"Không biết."
"Sau khi biết họ bị gϊếŧ, anh cảm thấy thê snào?"
Anh ta đẩy kính, nói nhanh hơn một chút, "Tôi bị sốc, cảm thấy không thể tin được, vô cùng thương tiếc."
Nguyễn Ngôn Hi gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, đúng là đáng thương tiếc, cách đây không lâu, giáo sư Điền có tiếp nhận phỏng vấn, tôi còn mua số báo đó của "Tuần Báo Học Thuật", còn giáo sư Lưu mới lên chức giáo sư, trước đó tôi cũng từng xem qua luận văn của anh ấy, hai người đó thật sự rất tài năng."
Sau khi nghe Nguyễn Ngôn Hi đánh giá hai người, anh ta dường như đột nhiên không kiềm chế được biểu cảm của mình, cười lạnh: "Hừ, đúng vậy, tài năng."
Nguyễn Ngôn Hi bắt gặp vẻ mặt của anh ta: "Hả? Giọng điệu của anh không đúng, sao vậy, anh Tiền, anh không nghĩ vậy à?"
Mắt Tiền Côn Minh mở to, cười có chút mỉa mai: "Đúng rồi, trong mắt mọi người, hai người họ đều rất tài năng, được nhiều người kính trọng, còn là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng mấy người có biết, giáo, giáo sư Điền đã có vợ con, mà còn nɠɵạı ŧìиɧ với phụ nữ ở đây, người mấy người mới hỏi tên Thẩm Ngọc Lâm chính là tình nhân của ông ấy, còn có Tôn Mai nữa, vẫn luôn bị ông ấy quấy rối."
Giọng điệu của Nguyễn Ngôn Hi có chút không tán thành, "Ồ, có chuyện như vậy sao? Nhưng chuyện này không phải bình thường à, có tiền có thế, muốn tìm kiếm chút đam mê thể xác, nói không chừng chuyện này cũng có thể truyền cảm hứng cho ông ấy."
Hai tay anh ta vẫy trong không trung, như muốn trút giận, "Nực cười, thật nực cười, đúng rồi, thời gian trước, Điền Khắc Nghĩa đã nhận phỏng vấn ở trong phòng sách của ông ấy, nhưng mấy người biết gì không? Ông ta ở trong đó làm gì? Làm những chuyện bẩn thiểu với sinh viên của mình, còn quay phim lại để trong máy tính xem, đây chính là giáo sư Điền được mọi người tôn trọng trong miệng mấy người đó!"
Giọng nói của anh ta cao hơn một chút, cơn giận của tăng lên mức cao hơn, "Còn có Lưu Tước nữa, luận văn anh ta phát biểu trước đây chính là thành quả của tôi, toàn bộ đều là tâm huyết của tôi, anh ta cứ vậy mà cướp đi, ký tên mình vào, vậy là trở thành của anh ta! Anh biết hôm đó anh ta gọi tôi đến nhà nói gì với tôi không? Anh ta nói nhờ anh ta ký tên lên luận văn nên nó mới có tầm ảnh hưởng như vậy. Anh ta còn..."
Nguyễn Ngôn Hi buông tay Mộc Thập ra, nghiêng người về phía trước, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lười biếng trước đó, chậm rãi nói: "Anh còn cướp người phụ nữ anh yêu, Vương Giai Băng. Thấy rất lạ đúng không, vì sao tôi lại biết? Nhắc tới Vương Giai Băng, thì tay anh luôn chạm vào túi bên phải, trong đó có một vật là Vương Giai Băng tặng cho anh."
Tiền Côn Minh vươn tay lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, anh ta vuốt ve chiếc khăn tay, tựa như đang vuốt ve Vương Giai Băng, động tác và ánh mắt tràn đầy yêu thương, "Lẽ ra cô ấy nên ở bên tôi, nhưng Lưu Tước đã lừa gạt cô ấy, anh ta đã cướp cô ấy đi. Đáng lẽ không nên như vậy, anh ta không nên cướp đi sự thành công và tình yêu của tôi, việc này không công bằng!"
Anh mắt yêu thương biến thành phẫn nộ, như dã thú gào thét.
"Vậy là anh thừa nhận anh đặt camera trong nhà bọn họ?"
Tiền Côn Minh thờ ơ nói: "Vậy thì sao? Chẳng qua tôi chỉ đang tìm chứng cứ, thế giới này quá bất công, không có chứng cứ, sẽ không có ai tin tôi, tin rằng hai giáo sư kia thật ra là cầm thú, vì vậy tôi phải thu thập chứng cứ."
Nguyễn Ngôn Hi hiểu được, gật đầu: "Ừm, anh tìm được chứng cứ rồi phẫn nộ gϊếŧ chết bọn họ, sau đó đưa Vương Giai Băng đi."
"Tôi chỉ đặt camera thôi."
Anh ta nhìn vào mắt Nguyễn Ngôn Hi, nói từng chữ một: "Tôi không gϊếŧ bọn họ."
Nguyễn Ngôn Hi đứng lên, hai tay mảnh khảnh đút trong túi quần, nhìn xuống anh, "Thật sao, vậy thì tôi rất mong chờ những gì chúng tôi có thể tìm thấy trong nhà anh."
"Không có gì cả."
Anh ta cười thành tiếng, đôi mắt dưới cặp kính tràn đầy tự tin và chắc chắn.