Chương 1

Giữa tháng 11, thành phố S đột nhiên hạ nhiệt độ, bắt đầu mùa đông sớm hơn một tháng so với bình thường.

Cả người Mộc Thập được quấn trong một chiếc áo khoác bông màu xám nặng nề, quàng khăn màu nâu quanh cổ, đeo găng tay trên tay, nhìn từ xa trông như một cái bánh ú.

Trên con đường này không có ai, có lẽ do trời lạnh, có lẽ là do nơi này vắng vẻ, Mộc Thập đi bộ rất lâu, không gặp được một người nào.

Vì mang theo găng tay, cô khó khăn lấy từ trong túi ra một mảnh giấy, nhìn địa chỉ trên đó, cô nhẹ nhàng thở ra một, lập tức bị gió thổi bay.

Nơi này, thật khó tìm.

Mộc Thập đưa mắt nhìn số nhà xung quanh, rụt cổ, tiếp tục đi về phía trước, sau vài vòng, cuối cùng cô dừng lại trước một căn nhà gỗ kiểu cũ.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Kéo cánh cửa sắt và bước vào trong, cô dừng lại trước cánh cửa màu nâu đỏ, tháo găng tay, nhét vào túi, sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi và bấm số trên mảnh giấy.

"Alo, xin chào."

Một giọng nữ dịu dàng, già dặn, phát ra từ điện thoại.

Mộc Thập nói: "Xin chào, bây giờ tôi đang ở cửa nhà số 144 đường Thiên Cầm."

"Cái gì?"

Giọng nói của người phụ nữ cao hơn vài tông.

Mộc Thập không còn cách nào khác đành phải lặp lại lần nữa.

"Ôi trời ơi, ôi trời ơi..."

Giọng điệu của người phụ nữ đột nhiên đầy kích động, cô ấy cứ lặp đi lặp lại ba chữ này, phải mất một lúc lâu mới lấy lại được giọng nói ban đầu, "Khụ khụ, thật ngại quá, cô ơi, tôi sẽ mở cửa cho cô ngay lập tức, trước cửa có chỗ để thay giày, mời cô vào phòng khách ngồi trên ghế sofa chờ một chút nha, tôi sẽ xuống ngay."

Mặc dù nghe thấy sự kỳ lạ trong lời nói của cô, nhưng Mộc Thập không để ý chi tiết, mà chỉ trả lời: "Cảm ơn."

Mộc Thập cúp điện thoại, nhẹ nhàng mở cửa, một hơi ấm lập tức bao phủ cơ thể cô, cô thoải mái thở dài.

Cô đóng cửa lại phía sau, hoàn toàn ngăn chặn cái lạnh bên ngoài, nhưng tròng kính đã bị mờ, cô chỉ đơn giản tháo kính ra.

Mộc Thập ngồi xổm xuống, lấy ra một đôi giày ở nhà từ tủ giày, thay giày, đi vào phòng.

Căn phòng được trang trí theo phong cách châu Âu, Mộc Thập nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.

Đi đến trước ghế sofa, Mộc Thập nhận ra thì ra ở đây có người, nhưng dáng vẻ hiện tại của anh dường như là hòa làm một với ghế sofa, chăn cùng màu với ghế sofa hoàn toàn quấn lấy anh ta, chỉ chừa lại cái đầu.

Hai mắt anh ta nhắm nghiền, hô hấp đều đặn, rõ ràng là đang ngủ, Mộc Thập lại gần nhìn mặt người đàn ông kia.

Khuôn mặt rất sạch sẽ, Mộc Thập không thể miêu tả được ai đó, trong mắt cô chỉ có thể phân biệt được sạch và không sạchvì vậy sạch sẽ là đánh giá cao nhất.

Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, người liên lạc ở đây vẫn chưa xuống, để không quấy rầy người đang ngủ, Mộc Thập chỉ ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh và chờ đợi, cô lấy một miếng vải lau kính từ trong túi ra, cẩn thận lau kính, rồi mang lại.

Trong phòng có một mùi thơm thoang thoảng, không nồng, có thể làm dịu tâm trạng của mọi người, Mộc Thập nhắm mắt lại, trong môi trường ấm áp và thoải mái như vậy, khiến cô có chút buồn ngủ.

Sau khi nheo mắt khoảng năm phút, Mộc Thập đột nhiên cảm thấy vai phải có chút nặng nề, như thể có thứ gì đó đang đè lên, cô mở mắt ra và quay đầu lại nhìn.

Khuôn mặt mà Mộc Thập mô tả là sạch sẽ xuất hiện trước mặt cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của anh khi cằm anh đặt trên vai cô, dường như đang đè trọng lượng cơ thể anh lên vai cô.

Mộc Thập trừng mắt nhìn, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thẳng anh ta.

Đối phương cũng bất động nhìn cô, trong mắt có vẻ tìm hiểu.

"Anh Nguyễn."

Cô nói.

Anh khẽ nhíu mày.

Cộc cộc cộc.

Tiếng bước chân khiến Mộc Thập quay đầu lại, sức nặng trên vai biến mất, Mộc Thập khẽ nhúc nhích vai, có chút đau nhức.

Bước xuống cầu thang là một người phụ nữ cao lớn với mái tóc xoăn màu hạt dẻ, mặc một chiếc áo len rộng rãi và cầm một chiếc áo khoác màu đỏ trong tay, tay phải nhẹ nhàng đặt lên bụng.

Đi xuống bậc thang cuối cùng, cô đi tới, khi nhìn thấy Mộc Thập, cô mỉm cười nói: "Hóa ra là một cô gái trẻ đáng yêu, xin chào, cô tên là Nguyên Tình, là trợ lý của anh Nguyễn đang ngồi trên ghế sofa."

Cô ấy giới thiệu thân phận của mình.

Mộc Thập đứng dậy ngay lập tức và nhường chiếc ghế sofa đơn cho cô, "Xin chào, tôi là Mộc Thập."

Đối với hành động của Mộc Thập, vẻ mặt Nguyên Tình hơi ngạc nhiên, sau đó lại xuất hiện một nụ cười, rõ ràng còn thật hơn vừa rồi, "Cảm ơn."

Lúc này, Mộc Thập trở thành người duy nhất đứng ở đây, Nguyên Tình liếc nhìn Nguyễn Ngôn Hi đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, "Tránh ra chút."

Nguyễn Ngôn Hi miễn cưỡng di chuyển sang một bên, Nguyên Tình đứng dậy ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó vẫy tay gọi Mộc Thập: "Mộc Thập, cô ngồi xuống đi."

Mộc Thập lại ngồi xuống, nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi lúc nãy đã ấn đầu lên vai cô, lại áp đầu lên vai phải của Nguyên Tình.

Mộc Thập nghĩ thầm, hóa ra đây là thói quen của anh ta.

Và giây tiếp theo, cô thấy Nguyên Tình duỗi tay trái ra, không thương tiếc tát vào mặt Nguyễn Ngôn Hi, đẩy anh ta trở lại.

Sau đó, Nguyễn Ngôn Hi gục xuống ghế sofa.

Từ đầu đến cuối, Nguyên Tình vẫn mỉm cười nhìn Mộc Thập.

"..."

Nguyên Tình đặt tay xuống hỏi: "Sao cô Mộc tìm được nơi này vậy?"

Mộc Thập thành thật nói: "Tôi đã xem trang web của anh Nguyễn, bên dưới có một mật mã, sau đó tôi đã phá giải nó."

Nguyễn Ngôn Hi quan tâm hỏi: "Mất bao lâu?"

Giọng nói của anh sạch sẽ và rõ ràng, giống như vẻ ngoài của anh.

"Một ngày."

"Hừ."

Nguyễn Ngôn Hi lập tức phát ra một tiếng giễu cợt, mặc dù rất nhẹ, nhưng Mộc Thập vẫn nghe thấy, cô không quan tâm, một ngày quả thực quá dài.

Nguyên Tình nhanh chóng trừng mắt nhìn Nguyễn Ngôn Hi, sau đó nói: "Cô Mộc là người thứ hai tìm được đến đây, không ai muốn đến mà phải phá giải mật mã."

Mộc Thập thành thật nói thêm: "Thật ra có vài chỗ do tôi đoán thôi."

"Chị xem đi."

Nguyễn Ngôn Hi đắc ý nói.

"May mắn cũng là một loại thực lực. Nguyễn Ngôn Hi, bởi vì mật mã biếи ŧɦái này mà lâu như vậy cậu mới không nhận được công việc lớn."

Nói đến đây, cảm giác Nguyên Tình hơi nghiến răng lại.

Nguyễn Ngôn Hi xòe tay ra, thờ ơ nói: "Tôi chỉ không muốn những người không có não vào nhà tôi."

Mộc Thập có chút tò mò hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì sẽ gây ô nhiễm không khí ở đây."

Nguyên Tình lo lắng, "Nếu có thể phá giải mật mã của cậu thì người ta có cần nhờ cậu giúp đỡ không?"

Nói xong, anh nghĩ Mộc Thập có thể đến đây để nhờ giúp đỡ, vẻ mặt áy náy, "Ôi, Mộc Thập, tôi xin lỗi, cô đến đây để làm gì?"

"Tôi muốn anh Nguyễn giúp tôi tìm anh trai tôi."

Nguyễn Ngôn Hi ngáp: "Cảnh sát có thể giúp cô tìm."

Sau khi nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên, anh nhìn Mộc Thập, "À, tôi biết rồi, bọn họ không tìm được hay là có vấn đề gì đó, nguyên nhân là gì?"

Mộc Thập lên tiếng: "Cảnh sát tìm thấy thi thể của anh ấy. "

Vẻ mặt Nguyên Tình ngạc nhiên, nhưng biểu cảm của Mộc Thập vẫn như cũ, khiến mọi người không thể nhìn ra suy nghĩ của cô.

Nguyễn Ngôn Hi nói tiếp: "Nhưng trên thực tế, anh ta vẫn chưa chết."

Mộc Thập gật đầu.

"Tôi có hứng thú, nhưng sẽ thu phí rất cao đó."

Vẻ mặt Mộc Thập khó xử, cô không có nhiều tiền.

Nhìn thấy dáng vẻ của Mộc Thập, Nguyên Tình có chút mừng thầm vì vậy cô nói: "Mộc Thập, cô cũng thấy, tôi đang mang thai, thật ra sau khi kết hôn, tôi đã muốn từ chức, không làm nữa, nhưng mãi mà không có ai tới được đây, như vầy đi, cô đến đây thay tôi làm trợ lý của cậu ấy, xem như thù lao tìm anh trai cô, được không?"

"Có phải nên hỏi ý kiến của tôi trước không?"

Nguyễn Ngôn Hi lập tức bất mãn.

Nguyên Tình nói với anh ta: "Không phải cậu luôn biết tôi sẽ từ chức sao, tôi đã thu dọn đồ chào rồi, tôi cũng đã đợi một năm rồi đó."

Mộc Thập không chút do dự nào, "Tôi có thể, tạm thời tôi cũng không có việc làm."

Sau đó, cô lấy chứng minh thư từ túi xách ra, cũng như các chứng chỉ bằng cấp khác nhau.

Khóe miệng Nguyễn Ngôn Hi hơi giật, "Mang theo cả chứng chỉ bằng cấp nữa sao?"

Mộc Thập: "Để chứng minh thân phận."

"Trời ơi, nhiều chứng chỉ bằng cấp quá!"

Nguyên Tình đột nhiên muốn nói, một bản bao nhiêu tiền!

"Ngôn Hi, thế nào? Đủ tiêu chuẩn làm trợ lý của cậu rồi."

Nguyễn Ngôn Hi nhìn Mục Thập một lúc, không phản đối.

Nguyên Tình đương nhiên coi như anh ta ngầm đồng ý, Nguyên Tình mỉm cười, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, "A, tuyệt quá, tôi phải gọi cho chồng yêu để anh ấy mau chóng đến đón tôi."

Nguyễn Ngôn Hi nhìn biểu cảm của Nguyên Tình, nhíu mày, "Chị thật sự muốn đi cùng anh ta sao? Tôi nhìn anh ta thấy không thuận mắt."

Nguyên Tình bất lực nói: "Ngôn Hi, trên đời này không có người nào khiến cậu thấy thuận mắt cả."

Anh quay đầu đi.

Nguyên Tình nói đùa: "Tôi biết cậu không nỡ, nhưng làm sao bây giờ, trong bụng tôi đang mang thai con của anh ấy, lẽ nào cậu có thể vì tôi mà chấp nhận đứa bé này sao?"

Anh lập tức quay đầu nhìn cô, khinh thường nói: "Tôi không muốn một đứa trẻ sinh ra có chỉ số IQ bằng 0 còn người sinh thì cứ thích giả vờ, chị nhanh chóng rời đi đi."

Mặc dù giọng điệu của Nguyễn Ngôn Hi rất tệ, nhưng Nguyên Tình biết cậu ta đang quan tâm đến mình, nụ cười trên mặt cô càng lúc càng sâu, cô quay đầu nhìn Mộc Thập nói: "Mộc Thập, xin hãy giúp tôi chăm sóc cậu ấy thật tốt, cách cậu ấy làm nũng hơi khác người, giống khi nãy vậy đó."

Giọng điệu giống như của một người chị gái đang nói về người em trai không hiểu chuyện của mình.

Mộc Thập gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"À, tôi đột nhiên thấy tên của hai người rất thú vị, Nguyễn Ngôn Hi, Mộc Thập, lấy trứng chọi đá!"(*)

Đây rõ ràng là một chuyện cười khá tệ.

Nguyễn Ngôn Hi vô cảm nói: "Nguyên Tình, họ của tôi phát âm là Nguyễn, không phải Noãn, tùy tiện đổi tên người khác là bất lịch sự, giống như chị tên là Nguyên Tình, tôi sẽ không gọi chị là Nguyên Tinh." Nguyên Tình đã quen với chuyện này từ lâu nên không quan tâm chút nào, tiếp tục nói: "À, hôm nay tôi mới phát hiện tên của chúng ta thật sự có thể hình thành tổ hợp trứng và t*ng trùng." (**)

"..."

Sau hơn mười phút, điện thoại di động của Nguyên Tình reo lên, Mộc Thập nhận thấy vẻ mặt của cô ấy trở nên dịu dàng hơn.

Nguyên Tình đặt điện thoại xuống, ôm Nguyễn Ngôn Hi, tạm biệt anh, "Được rồi, tôi đi đây, Ngôn Hi, bảo trọng, tôi hy vọng lần sau tôi đến gặp cậu, cậu sẽ bỏ được tính tình kỳ quái kia."

Nguyễn Ngôn Hi không đẩy cô ra, mà vươn tay nhẹ nhàng ôm cô, "Tôi hy vọng chị sẽ sinh ra một đứa trẻ thông minh."

Nguyên Tình mỉm cười, gật đầu buông anh ra.

Có lẽ anh ta biết Nguyễn Ngôn Hi không chào đón anh ta, vì vậy chồng của Nguyên Tình chỉ chờ ở cửa, Mộc Thập tiễn Nguyên Tình ra ngoài.

"Mộc Thập, xin lỗi cô, chỉ ở với cô chút thời gian ngắn mà tôi đã phải đi rồi. Con người Ngôn Hy có vẻ khá kỳ lạ nhưng ở chung một thời gian dài, cô sẽ thấy thật ra cậu ấy rất đáng yêu."

"Dạ, thấy được."

Thích bám người, lại còn hay nói chuyện đâm chọt.

"Vậy là tốt rồi, nếu có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước."

Nguyên Tình vừa nói vừa ôm lấy Mộc Thập.

"Dạ, tạm biệt."

Nguyên Tình mở cửa, không khí lạnh lẽo bên ngoài lập tức ùa vào, Mộc Thập nhìn ra ngoài cửa, một thanh niên nhận lấy đồ đạc từ tay Nguyên Tình, đưa Nguyên Tình lên xe, Nguyên Tình nhìn về hướng cửa, vẫy tay với Mộc Thập.

Mộc Thập cũng vẫy tay, sau đó đóng cửa lại, khi cô xoay người lại, cô thấy Nguyễn Ngôn Hi đang dựa vào bức tường bên cạnh.

"Anh Nguyễn, có thể hỏi anh một câu được không?"

Nguyễn Ngôn Hi ngước mắt lên nhìn cô.

"Tại sao anh lại đồng ý để tôi làm trợ lý cho anh?"

Nguyễn Ngôn Hi hơi nheo mắt lại, nhìn cô một hồi, "Có lẽ là bởi vì vừa rồi khi tôi đang ngủ, cô không xâm phạm tôi."

Xâm phạm anh ta?

Vì khuôn mặt sạch sẽ sao?