Chương 5: Phiên ngoại 01: Học bá cùng trúc mã

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

(hiện đại) Phiên ngoại 01. Học bá cùng trúc mã (phòng học & WC cảm thấy thẹn play, đạo cụ)

Nhậm Khiêm rũ mắt mỉm cười nhìn tin nhắn mới nhất trên điện thoại, thuận tay mở một cái khác đã khởi động, kế tiếp lấy đồ vật thoạt nhìn như một dùi cui xoay tròn.

Lưng nhân nhi bên cạnh vùi đầu nằm bò đột nhiên run lên, giờ tự học trong phòng học an tĩnh phát ra tiếng cọ xát chói tai, nhìn kỹ tới. Áo sơ mi thiếu niên thuần trắng cơ hồ ướt đẫm, ở trong phòng máy lạnh thế nhưng một thân mồ hôi, tóc đen lộ ra lỗ tai cùng mặt nhỏ mất tự nhiên đỏ ửng, dưới quần đùi đồng phục hai chân gắt gao kẹo, cả người đều run bần bật.

“Ân? Đề nào? Ta dạy cho ngươi.”

Nhậm Khiêm ở vị trí cuối cùng thuận miệng nói, cầm di động đường hoàng đứng bên người thiếu niên. Cong hạ thân như anh em tốt tmà ôm người vào ngực, ngăn trở tầm mắt người khác, không dấu vết bóp cằm thiếu niên, buộc người nọ ngẩng đầu.

Khóe mắt Lâm Yến đỏ bừng, dùng tầm mắt tan rã phẫn nộ trừng hắn, thậm chí mang lên ủy khuất chính mình cũng chưa phát hiện. Mũi cùng hai má diễm sắc nối thành một mảnh, thái dương dính một chút mồ hôi. Một bộ bị đùa bỡn đến tàn nhẫn, tình sắc vô cùng.

Gậy mát xa định chế đã ở trong thân thể Lâm Yến chấn động gần một tiết khóa. Nhậm Khiêm không ngừng chọc ghẹo bất đồng kiểu. Điện lưu, tùy cơ biến tốc, kí©h thí©ɧ điểm mẫn cảm, cường chấn điểm G, chấn động huyệt tâm… Thậm chí mô phỏng đâm vào rút ra, Lâm Yến cao trào gần bốn lần, cơ hồ làm cậu hỏng mất khóc thành tiếng tới, cánh tay tự cắn tràn đầy dấu răng.

“Còn có thể đánh chữ? So với ta tưởng hảo một chút.”

Ngón tay mơn trớn môi dưới bị cắn đến hồng nhuận hơi sưng, Nhậm Khiêm ngữ khí vui vẻ. Tay đặt vai tay Lâm Yến một đường lướt qua lưng run rẩy đi vào sau eo mẫn cảm, không nhẹ không nặng mà bóp nhẹ hai cái, khiến thiếu niên ngăn không được run rẩy.

“Vẫn là không nhận thua sao?”

Nhậm Khiêm đối phản ứng Lâm Yến kề bên cao trào cực kì quen thuộc, hắn duỗi tay thăm tiến giữa hai chân thiếu niên kẹp chặt, tìm đúng vị trí dùng hai ngón tay trên dưới mạnh mẽ xoa bóp.

“Mới mềm lòng không làm ngươi ở chủ trì hoạt động cắm lên đâu, thế nào vẫn quật như vậy.”

“Ngô…… Ân……”

Lâm Yến bất chấp ngón tay ác ý trêu đùa, lập tức gắt gao che lại miệng mình. Nỗ lực hít sâu mau chóng áp chế kɧoáı ©ảʍ bị gậy mát xa ma cung khẩu đồng thời bị xoa âm đế kịch liệt triều xuy.

Nhậm Khiêm vừa lòng nhìn biểu tình Lâm Yến liên tục cao trào. Côn ŧᏂịŧ thiếu niên sáng sớm đã bị niệu đạo bổng bao bọc, người nọ một lần cũng không cho cậu bắn.

Ngón tay Lâm Yến nắm chặt góc áo đồng phục Nhậm Khiêm, dùng sức thẳng đến khớp xương trắng bệch.

Lớp trưởng nhíu mày nhìn học bá nâng một học bá khác thất tha thất thểu ra phòng học, không biết thế nào, một tiếng cũng không thông báo, hắn mắt trợn trắng cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Bị đẩy mạnh vào WC nam sinh, Lâm Yến mới chậm nửa nhịp mà phản kháng. Nhậm Khiêm chỉ nhẹ nhàng một túm khiến thiếu niên nhiều lần cao trào mà cả người tê dại thoát lực ngã ngồi trên đùi hắn. Gậy mát xa hung hăng đỉnh hoa tâm yếu ớt, Lâm Yến nức nở khom lưng, thân thể bị dạy dỗ mẫn cảm sướиɠ nhiều hơn đau.

Trước khi ra phòng học tắt gậy mát xa lại lần nữa chấn động lên, so với vừa rồi ôn hòa mềm nhẹ đến chấn động từ huyệt khẩu một đường chấn đến hoa tâm, như thủy triều chậm rãi đẩy mạnh. Nhậm Khiêm cởi bỏ quần Lâm Yến ướt đẫm, nhẹ kéo xuống qυầи ɭóŧ ướt dính kề sát làn da, dùng gậy mát xa kí©h thí©ɧ hoa đế, càng tinh chuẩn ấn đến tiểu đậu Lâm Yến hưng phấn sưng đại.

“Ân ân…… Ha a…”

Chấn động nhẹ nhàng chậm chạp đối với Lâm Yến nhiều lần cao trào thậm chí triều xuy vô dị gãi không đúng chỗ ngứa. Cậu nhịn không được vặn eo cọ lộng tay Nhậm Khiêm bị dâʍ ɖị©ɧ lây dính mà ướt đẫm, theo bản năng hạ eo muốn gậy mát xa thao đến càng sâu.

“Muốn ta thao ngươi sao? Muốn sao?”

Nhậm Khiêm một tay kéo cao áo trên Lâm Yến thuần trắng, nhéo đầṳ ѵú gắng gượng xoa bóp. Một tay khống chế gậy mát xa họa hình cung quấy loạn hoa huyệt lầy lội không thôi, để ở hoa tâm mẫn cảm dùng tốc độ thập phần thong thả nghiền nát.

“Vẫn là cây gậy này liền đủ ngươi sướиɠ? Ân?”

“Ô…… Lấy, lấy ra ngoài…”

Lâm Yến cúi đầu cọ ngực Nhậm Khiêm, thô suyễn mang rêи ɾỉ nhỏ giọng ngập ngừng. Ngón tay mềm nhũn ở trên người hắn cào loạn. Giọng Lâm Yến bị xoa dươиɠ ѵậŧ sưng to không thôi đỉnh đã trộn lẫn khóc nức nở, hốc mắt lại lần nữa ướt lên.

“Nhậm Khiêm…”

Nhậm Khiêm cảm nhận được trên bàn tay bị chất lỏng ấm áp phun, Lâm Yến mềm mại gãi gãi ngón tay hắn. Lòng bàn tay run rẩy hơi hơi ướt mồ hôi, như đang khẩn cầu hắn.

“…Nhậm Khiêm……”

Ba đáp một tiếng, gậy mát xa còn ong ong chấn động bị rút ra ném xuống đất, mang rathể dịch trong suốt trơn trượt, đã ươn ướt quần đen hai người.

“Nhậm… Ân a —— a, ngô…… Ngô!”

Côn ŧᏂịŧ lửa nóng lập tức chen vào dũng đạo ướt đẫm. Hung hăng quét vách trong, tầng tầng lớp lớp mềm thịt bị kí©h thí©ɧ đến run rẩy co rút lại, mấp máy xoắn chặt đại gia hỏa.

Nhậm Khiêm bị kẹp đến hô hấp cứng lại, hạ bụng phát chặt, cơ bụng rắn chắc dùng sức, ở vạt áo đồng phục hơi hơi vén lên như ẩn như hiện. Giữa khóa quần lộ ra dươиɠ ѵậŧ, hơn nửa căn đã chôn nhập nhân nhi trên người.

Hắn thở ra một ngụm trọc khí, ôm eo thiếu niên, ấn thiếu niên đến hông, eo hông đi theo bỗng nhiên phát lực, cự vật hoàn toàn đi vào, đỉnh hoa tâm thẳng lưng tàn nhẫn thao.

“…… Ngô! Ngô, ân…… Ngô ——”

Lâm Yến lập tức bị buộc ra nước mắt, khóe mắt một mảnh đỏ tươi chọc người mắt thèm. Từ lúc làm cậu đã bị che miệng lại, Nhậm Khiêm ác liệt kí©h thí©ɧ góc độ cùng địa phương thao, lại che miệng Lâm Yến không chịu nổi cao vυ"t rêи ɾỉ, muốn làm thiếu niên xấu hổ.

Thời gian không nhiều lắm, Nhậm Khiêm cũng không tính toán đánh lâu, một chút hòa hoãn tiết tấu đều không có, bóp thiếu niên không cho một tia tránh động, từ dưới hướng lên trên thao. Kê kê cũng không rời khỏi, đỉnh ở chỗ sâu biên độ nhỏ lại sâu lại mạnh thao. Tốc độ nhanh đến làm thiếu niên bị đỉnh đến xóc nảy không ngừng. WC an tĩnh quanh quẩn âm thanh thân thể va, tiếng nước dính nhớp, gián đoạn hỗn loạn thô suyễn cùng thiếu niên nhỏ giọng nức nở.

Mật huyệt lầy lội không thôi chịu không được bắt đầu mυ"ŧ cắn thật mạnh kẻ xâm lấn cuồng bạo. Hia tâm mềm mại bị thô lỗ khai thác. Khi bị thao cung khẩu Lâm Yến rốt cuộc khống chế không được khóc ra, bị bịt miệng vô pháp rêи ɾỉ, chỉ từ mũi hừ ra khí âm đáng thương hề hề. Người nọ ấn cậu dùng sức thao làm nghe xong phảng phất bị cái gì kí©h thí©ɧ, thịt nhận thô to đỉnh hoa tâm, đối cung khẩu bị thao mở một trận muốn mệnh tàn nhẫn làm. Thiếu niên vô lực khóc lóc giãy giụa, nước mắt theo gương mặt chảy qua tay che miệng cậu, qua hầu kết bị liếʍ sạch.

Thiếu niên triều xuy.

Dâʍ ɖị©ɧ mất khống chế từ chỗ giao hợp tích tích phun trào, lại bị thao đến phun tung toé. Cực đại qυყ đầυ thao tiến cung khẩu bị cắn đến một trận cự động, nhịn không được ở một cái đỉnh sâu bắt đầu bắn tinh.

Cung khẩu cao trào trung bị nhiệt dịch mạnh mẽ tưới, kɧoáı ©ảʍ cơ hồ tích lũy thành tra tấn. Lâm Yến run lên khóc lóc, vặn vẹo eo thử tránh né, chỉ đổi đến eo hông hai người dán sát càng thêm chặt chẽ. Mồ hôi cùng dâʍ ɖị©ɧ hỗn hợp, kề sát làn da như sắp bị bỏng.

Nhậm Khiêm cắn vành tai thiếu niên lung tung mυ"ŧ hôn, dùng sức xoa eo căng thẳng run rẩy, như muốn ăn tươi nuốt sống người trong lòng ngực.

Không đủ…

Thế nào đều không đủ…

Vì cái gì ôm cậu vào trong ngực vẫn cảm thấy không đủ?

Lâm Yến bị che miệng lại hít thở không thông làm choáng váng, hạ bụng kɧoáı ©ảʍ kịch liệt cùng nhiệt ý đấu đá lung tung, làm cậu chịu không nổi vô thố mà run rẩy. Nhưng ở sâu trong nội tâm cậu quá tham luyến cảm giác được ôm. Làm cậu thế nào cũng vô pháp hoàn toàn cự tuyệt người này…

Nhậm Khiêm buông tay, ngược lại nâng cằm Lâm Yến khiến cậu ngẩng đầu, hôn lên thiếu niên vội thở dốc, nuốt vào thiếu niên hàm hồ rêи ɾỉ. Môi lưỡi nóng bỏng cuốn đi nước mắt, gợi lên đầu lưỡi rõ ràng trúc trắc ái muội càn quấy.

Nhậm Khiêm còn cắm thật sâu trong thân thể thiếu niên, hắn duỗi tay sờ phía trước cậu đồng dạng ướt đến hỗn loạn. Côn ŧᏂịŧ sưng to hồi lâu, mở ra một kim loại hoàn hạn chế cao trào, ra sức xoa bóp nơi Lâm Yến không chịu nổi nhất, một bên thong thả đâm chọc niệu đạo.

“Ô —— ngô, ân… Ngô!”

Niệu đạo mẫn cảm đến cực điểm bị dị vật đâm vào rút ra một chút cũng không chịu nổi, nhưng Lâm Yến vẫn cảm thấy một trận kɧoáı ©ảʍ khác thường. Khi bị lòng bàn tay xoa nắn qυყ đầυ sau eo run lên, cắn môi dưới Nhậm Khiêm.

“Lâm Yến……”

Nhậm Khiêm thở hổn hển thoáng thối lui, liếʍ liếʍ môi mình bị cắn chảy máu, nhẹ nhàng rút ra niệu đạo bổng. Hai tay nắm lấy hạ thân Lâm Yến, kỹ xảo vuốt ve hệ rễ đồng thời đè ép đằng trước, thiếu niên run đến lợi hại hơn, cổ họng phát ra nức nở như mèo con, bị ngăn trở lâu lắm, nhất thời thế nhưng bắn không ra.

“Lâm Yến!”

Nhậm Khiêm chôn sâu trong thân thể thiếu niên vẫn không ngừng bị mυ"ŧ cắn, chính hắn cũng thở gấp đến thập phần lợi hại:

“Không cho… Vì trốn ta, từ bỏ… Nguyện vọng của ngươi.”

Lâm Yến chỉ cảm thấy nhiệt lưu tan đi bị đôi tay kia dễ dàng bậc lửa, một câu xin tha nói đều không hoàn chỉnh, muốn hắn dừng lại, lại muốn đôi tay kia ôm mình.

“Không cho như vậy, đối ngươi chính mình…”

Nhậm Khiêm chậm rãi gần sát gáy thiếu niên, giọng càng lúc càng thấp, mang theo tìиɧ ɖu͙© khàn khàn. Như có như không cọ xát cổ cùng tai sau mẫn cảm, hơi thở ái muội quấn lên tai Lâm Yến sớm đã hồng thấu:

“Cũng không cho đối với ta như vậy…”

Bị hạn chế cao trào đã lâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ có chút loãng đứt quãng bắn vài cổ còn không đình chỉ. Cuối cùng bắn ra một chút chất lỏng vàng nhạt.

Thiếu niên bị buộc ra nước mắt thẳng tắp rơi xuống, Nhậm Khiêm cho cậu tâm lý thỏa mãn khó có thể miêu tả, lại toàn bộ hóa thành kɧoáı ©ảʍ sinh lý. Dòng nước xiết như chyạ tán loạn xương cốt. Hồi lâu, tê dại cùng hạ thân lửa đốt qua đi, Lâm Yến mới phát hiện chính mình thế nhưng mất khống chế.

Mới vừa rồi phía trước bắn tinh, hoa huyệt cũng lại lần nữa co rút tiết ra, gián đoạn mấp máy đem đại điểu chôn sâu trong thân thể thiếu niên lại lần nữa cương cứng, hoa tâm bị thao sưng. Tối qua thiếu niên sớm bị Nhậm Khiêm lăn qua lộn lại đùa bỡn hồi lâu.

Cuối cùng Nhậm Khiêm không lại tiếp tục lăn lộn Lâm Yến. Thiếu niên hai chân nhũn ra bị đè trên tường, khí cụ nóng bỏng đỉnh chân cậu ra vào.

Mông bị vuốt ve thành phấn hồng, Lâm Yến sớm đã không đứng được, dù không cắm vào thân thể, Nhậm Khiêm cũng không có khả năng dễ dàng buông tha cậu. Khi chân giao thỉnh thoảng đυ.ng phải hoa đế bị thao sưng, hành thân phồng lên kịch liệt cọ lộng đáy chậu cùng khe thịt ướŧ áŧ, thiếu niên thẳng tắp rêи ɾỉ, bị ma ra dâʍ ɖị©ɧ chảy một chân.

Lúc nào cơm trưa lớp trưởng buồn bực nhìn nơi hai học bá đi.

Thẳng đến tên phúc hắc cười tủm tỉm trở về giúp lãnh đạm thu thập đồ vật.

Bị bệnh?

Cái mông!

Vừa thấy liền biết có cơ tình!

Lớp trưởng đẩy đẩy mắt kính chửi thầm.

*

Di động chấn động, Lâm Yến cũng không quá thoải mái trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, ấn vừa thấy, quả thật là người kia.

Cậu do dự chốc lát, cuối cùng đầy mặt nản lòng bò dậy mặc quần áo, Lâm Yến cắn cắn môi, biết tối nay người nọ sẽ không dễ dàng buông tha…

Lần trước sau giờ ngọ ấm áp, chính mình còn đang ngủ say, Nhậm đồng học không mời tự đến được mẹ Lâm tùy ý đẩy vào phòng cậu, thấy cậu không đóng lại màn hình máy tính, mặt trên là một tin đại học cách xa.

Lâm đồng học bị thô lỗ từ trong ngủ mơ đánh thức, đối mặt khẩu khí chất vấn cũng thực tức giận mà trở về vài câu, cậu thở phì phì:

“Cậu là ai của tôi sao? Chuyện của tôi cậu quản không được!”

Sau, đối phương trầm mặc một lúc, ngoài ý muốn cái gì đều không nói liền ném cửa đi.

Thiếu niên bình tĩnh lại, hối hận nhanh chóng tràn ra, cậu cầm lấy di động, lại không biết nên nói cái gì. Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên, vài ngày kế tiếp Nhậm Khiêm đều không ở, phỏng chừng hôm nay là tới đi.

Hắn từ nhỏ là gia hỏa ác liệt đến cực điểm, Lâm Yến cũng nói không rõ bọn họ vì cái gì sẽ phát triển thành loại quan hệ này.

Bởi vì thân thể khác hẳn thường nhân, Lâm Yến từ nhỏ không tiếp xúc nhiều người, một khuôn mặt xinh đẹp nhỏ biểu tình lại lãnh đạm, nghiễm nhiên một bộ cao lãnh chi hoa. Tới tuổi thiếu niên, ở Nhậm Khiêm xem ra, tiểu bộ dáng cấm dục lại không dung xâm phạm quả thực là… Thiếu thao đến không được.

Ngày nọ ở Nhậm Khiêm lần thứ hai đến Lâm gia cọ cơm thành công, thuận lợi lưu lại qua đêm, buổi tối nhưng thật ra bình yên. Sáng sớm, hắn đem Lâm Yến tỉnh ngủ mơ mơ màng màng cô ở trong ngực giúp cậu loát đến bắn. Quần áo ngày hè mỏng manh, Nhậm Khiêm ngoài ý muốn cảm nhận được trên đùi ướŧ áŧ, Lâm Yến mới từ cao trào hoãn lại đây, đã bị ấn xuống kéo quần ngủ.

Mẹ Lâm tiễn đi thiếu niên tươi cười đầy mặt có lễ phép, kỳ quái nhìn nhi tử mình đầy mặt tối tăm. Ngày đó kết thúc buổi sáng là Lâm Yến bị ngón tay vừa cắm vừa xoa thẳng đến hoa huyệt cao trào, lại bị bách quỳ bò trên giường, cao cao nhếch lên cái mông, bị dươиɠ ѵậŧ cực nóng cắm vào chân hung hăng đỉnh lộng. Hoa huyệt bị ma ra dâʍ ɖị©ɧ dính ướt khăn trải giường, cuối cùng đồ vật thô to chống âm đế bắn tinh, bức côn ŧᏂịŧ thiếu niên cùng nhục huyệt lần đầu bị đυ.ng vào cùng nhau cao trào.

Lâm Yến chầm chậm đi trên đường, đã nhiều ngày người nọ quả nhiên không liên lạc, là lưu lại hôm nay cùng nhau lăn lộn đi…

Khi qua chỗ rẽ cậu bị một người từ sau lưng bỗng nhiên ôm lấy.

“Kia, chúng ta tới tính sổ đi?”

Tiếng nói từ tính Lâm Yến quen thuộc ở bên tai cậu vang lên.