Chương 2: Dâʍ ɭσạи tiểu hoa, hạn chế xuất tinh, sóng triều ướt long bào

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thần tử hơi thở hỗn loạn, khóe mắt rưng rưng, từ quan mũ hơi hơi tràn ra sợi tóc bởi vì mồ hôi kề sát ở khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng. Rêи ɾỉ hàm chứa giọng mũi vô pháp áp chế từ khớp hàm tràn ra, chọc đến chủ nhân đôi tay nóng cháy càng thêm khi dễ.

“Ái khanh? Thích?”

Hoàng Thượng ngoài miệng ý xấu hỏi, lại không đợi trả lời, động tác không ngừng, ác liệt mạnh mẽ đâm chọc hoa huyệt ái khanh hắn còn ở cao trào. Huyệt khẩu thần tử bị thao đến đỏ tươi một mảnh, bởi vì dâʍ ɭσạи co rút, run rẩy phun nước, tràn ra dâʍ ɖị©ɧ lại bị long trảo thiên tử cắm đến khắp nơi phun tung toé.

“Ô ô ô ân……”

Thần tử cao trào, huyệt nội gắt gao bọc ngón tay Hoàng Thượng cắm sâu ở bên trong không ngừng gian da^ʍ. Hoàng Thượng bị cắn đến tâm viên ý mã, hận không thể lập tức đem long căn chính mình trướng đau đỉnh ở trên mông thần tử vùi vào.

Thiên tử lại chỉ cọ hông về phía trước: “Vi phu thao ngươi thao đến sướиɠ sao? Ân?”

Trên tay càng thêm thâm nhập mà thao lộng chỗ sâu trong hoa huyệt thần tử, toàn hướng chỗ mẫn cảm thao, cắm đến dâʍ ɖị©ɧ vẩy ra, tư tư rung động. Nhìn ái khanh bị cắm đến eo nhỏ thẳng run, nhục đạo đáng thương co rút không ngừng, lại mạnh mẽ tả thủy, ý cười Hoàng Thượng càng sâu.

Da^ʍ thuỷ trong suốt dính ướt đã nhiễm long bào trắng đυ.c. Hệ rễ thần tử sớm bị trói chặt run rẩy phun ra một chút đυ.c dịch, lại không được phóng thích.

“Hoàng Thượng hỏi chuyện mấy lần không đáp, trẫm nên như thế nào trừng phạt ngươi hảo đâu?”

“…Ân…… Không……”

Thần tử gắt gao cắn răng, cả người vô pháp khống chế mà run rẩy, tiểu căn trướng đau khó nhịn, chỉ phải vô lực run rẩy. Mà hoa huyệt bị ngón tay thiên tử cưỡng bách thao làm co rút không gián đoạn. Liên tục cao trào, làm nước mắt thần tử tích ở hốc mắt hồi lâu không tiếng động chảy xuống, lại còn quật không mở miệng hướng thánh thượng xin tha.

“Ha hả…”

Hoàng Thượng nặng nề cười, trên mặt tuổi trẻ cũng nhiễm ửng hồng, hắn khắc chế hạ thân không ngừng tập trung nhiệt lưu, vẫn quyết định lại đem ái khanh càng thêm thâm nhập đùa bỡn mới buông tha: “Ái khanh cũng biết tội?”

Nói xong thiên tử vươn lưỡi liếʍ cổ thần tử độ cung duyên dáng, từ đường đi ướt nóng rút ra ngón tay, cọ nhiệt dịch khắp nơi. Sau đó ái muội mà khảy cánh hoa ái khanh nhà mình thừa hoan không lâu lại bị tàn nhẫn thao đến sưng đỏ. Một tay khác đem song túi nắm ở lòng bàn tay nóng cháy vuốt ve, nhưng chính là không chạm vào hành thân cao cao đứng thẳng lại không được chiếu cố.

“Chậc chạc, ái khanh, thế nào một chuyện chưa công đạo xong, phía trước…”

Dứt lời bóp nhẹ vài cái dương căn thần tử mẫn cảm, lại bài trừ vài giọt bạch dịch, chọc đến thần tử nức nở ra tiếng, tiếp tục nói:

“Ra tới một lần, huyệt nhi phía trước, a……”

Lời nói vừa ra, liền véo hoa huyệt thần tử mới vừa bị thao khai, tiểu thịt châu run rẩy còn chưa hoàn toàn đình chỉ sưng to đỏ lên dính đầy dâʍ ɖị©ɧ:

“Cũng lãng đến dựa ngón tay nam nhân liền phun thủy phun đến vui vẻ như vậy đâu?”

“Y —— a a a! Ô không……”

Thần tử bỗng nhiên cong thân mình gầy ốm, dựng thẳng hông ý đồ thoát đi bệ hạ ác liệt đùa bỡn. Người phía sau lại hoàn toàn không cho y cơ hội trốn, ngực lớn dán lên lưng thần tử, một phen tách đùi y, tiếp tục mạnh mẽ vê xoa âm đế mẫn cảm, Hoàng Thượng thập phần cố ý hỏi:

“Ái khanh… Không cái gì?”

“Ô ô… Ô…… Ô……”

Khóc âm hỗn loạn rêи ɾỉ cật lực ức chế liên tục từ khóe miệng ms chặt thần tử nỗ lực lộ ra. Hoàng Thượng vê thịt châu sưng to trơn trượt giữa ngón ray mang vết chai, biến đổi biện pháp véo lộng, xoa bóp, đè ép. Thậm chí ý xấu véo thịt đế lôi kéo ra bên ngoài, lại dùng lực ấn vào. Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhanh chóng mạnh mẽ ấn. Thịt châu đáng thương sưng to lạnh run run rẩy, một hồi hướng trái, một hồi hướng phải.

Cả khuôn mặt thần tử đã cọ tấu chương trên án thư, hàng mi dài tràn ra nước mắt. Y gắt gao che lại miệng mình, nước bọt không kịp nuốt ướt đầu ngón tay, bị bắt thừa nhận thiên tử ác ý dâʍ ɭσạи cao trào. Toàn bộ hạ thể ướt dính một mảnh, nhục đạo co rút bị ngón tay nam nhân thao đến cao trào vẫn luôn không cơ hội đình chỉ.

Khí vị Long Tiên Hương trong ngự thư phòng nị người ngọt thiên càng đậm, nguyên lai ngọn nguồn là án thư phía sau. Hoàng Thượng mặc long bào minh hoàng ngũ trảo, bị chất lỏng trong suốt tẩm ướt một khối to.

Thần tử vô pháp phản ứng, thời tiết đầu mùa đông đã lạnh y lại ướt mồ hôi, miệng khẽ nhếch thở dốc thở ra nhiệt khí, liên tiếp cao trào làm đầu óc y đầy hồ nhão. Hoàng Thượng nói hoàn toàn vô pháp hấp thu, lực chú ý chỉ đủ tập trung trên tay trêu đùa hoa huyệt.

Nhìn thời cơ không sai biệt lắm, Hoàng Thượng giơ giơ mi, không có hảo ý bật cười, nói: “Ái khanh, ngươi nơi này…”

Ngón tay lôi kéo âm đế trái phải lôi kéo một chút: “… Thực mẫn cảm sao?”

Theo sau làm chân thần tử mở càng lớn, vô pháp khép lại, một phen vén lên trường bào vướng bận, lộ ra một mảnh hỗn độn giữa hai chân. Một tay từ hệ rễ véo thịt châu bị dâʍ ɖị©ɧ tẩm ướŧ áŧ trơn trượt, phảng phất muốn niết hư tiểu thịt châu da^ʍ lãng. Một tay dùng lòng bàn tay nhanh chóng lại hung ác sâu nặng vê cọ, mạnh mẽ xoa bóp mát xa âm đế sưng đại hiện ra màu đỏ. Không giống mới vừa rồi chợt nhẹ thường mạnh, biến đổi trêu đùa, mà là hết sức chuyên chú mà muốn tiểu thịt châu cường ngạnh mà thao cao trào.

Nhưng hoa đế đã bị ác liệt mà bức lêи đỉиɦ, thần tử mẫn cảm giờ phút này nhất định khó nhịn càng sâu. Hoàng Thượng không màng hoa huyệt đã run rẩy phun thủy hồi lâu, nghiêng thân mình dùng ngực ngăn chặn ái khanh, làm thần tử cả người khóa trong lòng ngực, hai tay ở án thư kịch liệt động tác, chậm rãi nói: “Cảm giác được sao?”

“Ô ô a a a…… Y! Không… Bệ, bệ hạ…… A a a ──”

Thần tử giãy giụa mềm đến cơ hồ như đang đón ý nói hùa bị Hoàng Thượng đè trong lòng ngực.

“Ái khanh thế nào vẫn không trả lời? Lại muốn ngừng?”

Khóe môi Hoàng Thượng mang cười ái muội thở, tay lại một chút cũng không ôn nhu, véo chặt thịt đế không ngừng co rúm, không cho tiểu thịt châu cao trào chưa nghỉ run rẩy chạy thoát. Thiên tử cường ngạnh nhanh chóng vê xoa, tiểu đậu cương cứng sưng to chịu ác ý lại kịch liệt kí©h thí©ɧ đã lâu, điên cuồng theo hoa môi mấp máy loạn run, phảng phất đang ấp ủ mãnh liệt sóng triều…

Hoàng Thượng khẽ cười một tiếng, một ngụm ngậm lên thùy tai thần tử sớm đã hồng đến thấu triệt, dưới tay hung ác một véo.

“Ân a a a a a ——”

Thần tử bị liên tục gián đoạn cao trào tra tấn hồi lâu, hoa huyệt ở dưới tay thánh thượng chấn kinh mãnh lực co rụt lại. Một cổ nhiệt lưu tại hạ bụng nổ tung, chỗ sâu trong miệng nhỏ điên cuồng trào ra nhiệt dịch, bắt đầu không hề quy luật kịch liệt co rút. Dâʍ ɖị©ɧ trơn trượt hoa khẩu theo run rẩy mạnh mẽ phun tung toé mà ra, ào ạt bắn trên long bào vừa rồi đã ướt đến không sai biệt lắm.

“Ô…… Ô……”

Chất lỏng dính nhớp liên tiếp bắn ra vài cổ đều không ngừng, thần tử cơ hồ cắn răng xuất huyết, bụng y căng thẳng. Vòng eo thon chắc mảnh khảnh cong. Hoa đế cùng hoa huyệt như hỏng rồi không ngừng cắn chặt lại mở ra, da^ʍ lãng phun thủy.

Thần tử chỉ dựa vào ngón tay thao lộng hoa đế liền triều xuy.

Kịch liệt triều xuy thật lâu không ngừng, thần tử rốt cuộc nhẫn không được, nức nở một bên thô suyễn một bên khóc thành tiếng, không chú ý tới nam nhân phía sau nghe thấy khóc âm rêи ɾỉ, sắc mặt nháy mắt biến đổi, đáy mắt lộ ra âm u.

Tràn ngập tao vị, từ như có như không đến bây giờ đã hoàn toàn phủ lên Long Tiên Hương trong ngự thư phòng.