Chương 69

Cuối cùng thời điểm trong một lần điều trị kia, cũng vẫn là vị bác sĩ đó, ông ta một thân trang màu trắng, ngồi ở trong phòng thanh lãnh lại ngắn gọn hành động.

Bác sĩ ném cho anh một ít tư liệu.

“Đây là kịch bản do tôi nhờ Nghê Kiều tìm, anh hiện tại thử xem, xem có thể hay không nhớ được lời thoại của nhân vật.”

Mấy ngày nay tâm lý của anh cũng đã được khai thông không ít, kế tiếp phải xem xem khả năng của chính Giang Thịnh Hoài.

Nhìn tập kịch bản ở trước mặt, Giang Thịnh Hoài không chỉ có thể nhớ kỹ lời thoại, hơn nữa cảm xúc khi tiến vào nhân vật cũng vô cùng nhanh chóng, thậm chí so với lúc trước vô cùng tốt.

Ba tháng điều trị, mỗi một ngày anh đều tự đấu tranh với chính bản thân. May mắn chính là, anh đã thắng.

Bác sĩ thu dọn lại đồ vật của mình rồi thuận miện nói.

“Nghê Kiều vẫn luôn lo lắng cậu sẽ giống như trước khi sẽ không phối hợp trị liệu, hiện tại xem ra là cô ấy đã nghĩ nhiều rồi.”

Giang Thịnh Hoài không chỉ có đơn thuần phối hợp trị liệu, hơn nữa so với những bệnh nhân trước đây anh vô cùng chủ động.

“Có thể hỏi cậu một chút, là ai khiến cậu có động lực lớn đến như vậy?”

Giang ảnh đế tươi cười đến mức có thể đem người hợp kim Titan làm cho mù mắt, trong cái nháy mắt kia, bác sĩ đột nhiên có chút hối hận khi hỏi ra một vấn đề ngu ngốc như vậy.

Đáp án vốn dĩ đã quá rõ ràng rồi.

-

Trong mấy tháng không có Tần Duyệt Hàn chơi game cùng. Giang ảnh đế cũng chỉ đành một mình đăng nhập game làm nhiệm vụ của cả hai nhân vật. Trống có vẻ cô đơn nha.

Anh khôn những tự mình đi phó bản thăng cấp, ngay cả nhân vật của Tần Duyệt Hàn cũng đã cùng thăng cấp đến cấp độ nhân vật của anh.

-

Từ ban ngày chơi đến buổi tối, anh treo hai máy để cho nhân vật tự tích lũy kinh nghiệm.

Đến tầm 8 rưỡi tối, Tần Duyệt Hàn còn chưa có gọi điện thoại đến.

Giang Thịnh Hoài nhịn không được liền tự chính mình gọi qua.

“Hôm nay em còn chưa có gọi điện cho anh.” - Bộ dáng ủy khuất.jpg.

Tần Duyệt Hàn hiện tại đang ăn đồ nướng BBQ cùng với Hạ Thâm, cho nên cô dùng tay chắn chắn, nhỏ giọng nói: “Hiện tại em cùng với Hạ Thâm đang ăn ở bên ngoài, còn chưa có trở về.”

“Cái gì?”

Đột nhiên một tiếng thất thanh vang lên, chính Tần Duyệt Hàn cũng chống đỡ không nổi, cuối cùng Hạ Thâm cũng đã nghe thấy, hơn nữa còn có chút run bần bật.

“Cùng người khác đi ra ngoài ăn khuya cũng không gọi điện cho anh, em có phải hay không là chê anh phiền? Có phải là em không có thích anh nữa hay không? Ô ô ô…”

Hiện tại Giang ảnh đế đang lôi kỹ thuật diễn của mình ra, liền biến chính mình thành một cô vợ nhỏ đang ở nhà oán giận, hơn nữa còn khiến người khác cảm thấy vô cùng chân thực.

Mà đúng lúc này mẹ Giang vừa tiến vào phòng đưa trái cây cho con trai thì nghe được những lời này, đầu lông mày của mẹ Giang nhíu lại, thật hy vọng chính mình chưa từng có sinh ra đứa con trai này.

Khụ!

Gian Thịnh Hoài nghe được động tĩnh thì liền xoay người lại, vừa nhìn thấy là người mẹ thông minh đáng yêu của mình, thì anh cũng chỉ có liếc mắt một cái sau đó lại tiếp tục cùng Tần Duyệt Hàn oán giận, phảng phất giống như ở phía sau mình một người cũng không có.

Mẹ Giang thật sự không nghe được nữa, liền hành động đoạt lấy điện thoại.

“Con chắc là Duyệt Hàn đi? Bác là mẹ của Giang Giang, con gần đây có phải rất vất vả không? Đóng phim có mệt lắm không? Có muốn hay không cho tên tiểu hỗn tử lại đó bồi con?...”

Mẹ Giang vẫn luôn không có cơ hội cùng con dâu tương lai của chính mình nói chuyện phiếm, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội, cho nên vừa nói thì dừng cũng không được.

Giang Thịnh Hoài nhìn vào ánh mắt của chính người mẹ thân yêu của mình, mà lúc này mẹ Giang cũng nhìn vào mắt của Giang ảnh đế, ngoài sự ghét bỏ thì vẫn là ghét bỏ.

Tần Duyệt Hàn ấp úng mà nói, “A, chào bác ạ.”

Kế tiếp vẫn luôn là mẹ Giang nói lải nhải đến cuối cùng, Tần Duyệt Hàn một cơ hội để cô nói cũng không có, cũng may là lúc này hiện tại cô khẩn trương đến mức không biết nói cái gì.

“Mẹ, mẹ đủ rồi, đừng đem cô ấy dọa sợ. Nhanh trở về phòng của chính mình đi ra, nếu không chốc nữa ba không nhìn thấy mẹ sẽ trở nên sốt ruột.”

Rốt cuộc lý trí của mẹ Giang cũng trở về, liền trong chớp mắt hòa thành một Giang thái thái ưu nhã cao quý, nhưng vẫn là không nhịn được mà mắng Giang Thịnh Hoài một câu: Tiểu tử thối.

“Em đừng để ý, mẹ anh chính là như vậy, chính là nhiệt tình một chút.”- Cũng không phải là một chút, mà là rất nhiều chút.

“Giang lão sư…”

Giang Thịnh Hoài: “Hửm? Làm sao vậy?”

“Em khẩn trưởng!” - Như vậy có phải là vừa rồi cô đã gặp mặt trưởng bối rối hay không?