Bạch Thường cười lạnh hai tiếng, “Được, nếu cô muốn ch3t, tôi đây liền thành toàn cho cô.”
Nói xong cô ta liền ra chiêu, có điều chiêu này không có đánh trúng người Tần Duyệt Hàn, mà là bị người khác chắn mất.
Hồ Tiểu Mễ đứng ở trước mặt Tần Duyệt Hàn, có chút khó chịu mà nói: “Bạch Thường, thân là đệ nhất của một bang phái, cô như thế nào lại đi khi dễ một người mới? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười?”
Bạch Thường dẫn dắt một bang phái có số người đông đảo, mỗi lần chiến thì đều giành chiến thắng, dần dà liền trở thành một bang phái mạnh nhất trong ‘Mộng Xuyên’.
Bất quá đây là bời vì Lục Tử Xuyên cùng Giang Thịnh Hoài dẫn dắt ‘Giang Xuyên’ bang phái chưa bao giờ đi tham gia giúp chiến hơn nữa cũng người xin gia nhập cũng rất khó có thể vào, trên bảng xếp hạng giá trị chiến đấu, bang phái ‘Giang Xuyên’ cũng đã chiếm hết sáu vị trí.
Cho nên bang phái ‘Giang Xuyên’ cùng bang phái của Bạch Thường đánh nhau, ai thua ai thắng cũng khó mà nói trước được.
“Không muốn ch3t thì liền tránh ra chỗ khác!” Bạch Thường ở chỗ đó nổi nóng, căn bản không nghĩ đến phản ứng của mọi người xung quanh.
“Tôi càng không ra.”
Người của Bạch Thường cứ như vậy xông lên đánh, Hồ Tiểu Mễ không phải cậy người mạnh, cô đương nhiên biết chính mình không phải là đối thủ của Bạch Thường, cho nên thời điểm nói chuyện cùng Bạch Thường, tay mắt lanh lẹ mà gọi điện cho Giang Thịnh Hoài.
-
Không có anh hỗ trợ, Hồ Tiểu Mễ cơ hồ có thể dự đoán được chính mình ch3t sẽ thảm như thế nào.
Thời điểm một kịch cuối cùng của Bạch Thường, Hồ Tiểu Mễ nhanh chóng nhắm mắt lại, một lát sau, phát hiện chính mình nhưng còn chưa có ch3t.
Có điều Tần Duyệt Hàn, lại ở tại chỗ sống lại một lần nữa…..
Bởi vì cô vừa mới chắn trước mặt Hồ Tiểu Mễ.
“Vẫn còn chưa đi? Tôi nhắc nhở cô một lần nữa, không thức thời, tôi sẽ gϊếŧ cô đến khi không còn chút dũng khí nào nữa.”
Một trận đường đại cứ liên tiếp đánh tới, trên tay Tần Duyệt Hàn bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nhưng cô vẫn luôn không buông ra, trầm mặc, trầm mặc, chính là câu trả lời tốt nhất.
“Chị Duyệt Hàn, chị làm sao vậy, có phải hay không lại có chỗ nào không thoải mái?” Nhan Lạc mang cho Tần Duyệt Hàn một đĩa trái cây, nhìn thấy sắc mặt cô có chút trắng bệch, lo lắng hỏi.
“Chị không có việc gì, em trước đi ra ngoài đi.” Đôi mắt Tần Duyệt Hàn không chớp mà nhìn chằm chằm màn hình, tuy rằng chỉ là công k1ch ở trong trò chơi, nhưng vẫn là đánh đến mức khiến cô có chút thở không nổi.
-
“Uy, cô phải là ngốc hay không vậy, cứ như vậy bị cô ta gϊếŧ chơi? Đánh không lại liền có thể chạy nha, chờ tên hỗn đản Giang Hoài kia online, kêu anh ta lại giúp cô báo thù.” Hồ Tiểu Mễ ở một bên hét lên, cô ở ngoài xem đều sắp vội muốn ch3t.
Ngay từ đầu cô còn có thể giúp đỡ, chính là sau đó Bạch Thường trực tiếp gọi người trong bang phái đem cô ngăn cản, không cho cô tới gần Tần Duyệt Hàn nửa bước.
Tần Duyệt Hàn có chút không biết nên làm cái gì bây giờ, cô không nghĩ sẽ offline. Ở trong lòng cô, offline tức là sợ hãi.
Cô cái gì đều không sợ, duy nhất chính sợ từ bỏ anh.
“Thật là bái phục các người!”
Hồ Tiểu Mễ thật sự không nhìn được nữa, liền gọi Lục Tử Xuyên rất nhiều cuộc điện thoại, cuối cùng cũng gọi được.
“Tôi còn đang mở cuộc họp, không có việc gì thì để chút nữa rồi lại nói.” Lạc Tử Xuyên mới từ trong phòng hội nghị đi ra ngoài, trên người là một bộ tây trang màu xanh biển mang theo hơi thở của nam nhân cao lãnh cùng quý tộc.
“Người cùng Giang Thịnh Hoài kết duyên, đan bị Bạch Thường gϊếŧ cả mấy chục lần. Cô ấy cũng quá ngốc, liền đứng ở nơi đó để cho Bạch Bạch đánh, cũng không có chịu offline.” Hồ Tiểu Mễ chưa thấy qua người nào lại cứng đầu như vậy, đổi lại là cô, đánh không lại thì sớm đã chạy mất.
Mày Lục Tử Xuyên nhăn lại, dồn dập mà nói một câu: “Đã biết!”
Trở lại văn phòng của chính mình, lập tức mở trò chơi ra.
Dựa theo vị trí mà Hồ Tiểu Mễ gửi cho mình, Lục Tử Xuyên sử dụng khinh công mà bay qua.
“Bạch Thường, nháo đủ chưa? Cô hẳn biết tính tính của Giang Hoài, mà còn dám khi dễ người của anh ta, hậu quả là gì, cô có chắc là không biết đó chứ?”
Giang Hoài có tiếng bênh vực người của mình, trước kia có người gϊếŧ Hồ Tiểu Mễ một lần, Giang Hoài trực tiếp đơn thương độc mã mà gϊếŧ sạch người của bang phái đó, vì Hồ Tiểu Mễ mà báo thù, lại làm người nọ ở trên Kênh Thế Giới spam xin lỗi hết ba ngày.
*Đơn phương độc mã: Một người một ngựa mà xông lên.
“Lục Xuyên, không đủ. Tôi nói cho người biết, chỉ cần Giang Hoài cùng người phụ nữ này chưa ly hôn, thì chuyện này vĩnh viễn cũng không xong.” Bạch Thường tức giận mà nói, khí tràng càng thêm lạnh lẽo hung ác.
Tần Duyệt Hàn cũng là lần đầu tiên ở trong game bị người khác khıêυ khí©h, lần đầu tiên ở trong trò chơi kiên định, hơn nữa còn ở trong trò chơi phát vài cái loa, nhìn về phía mọi người trong trò chơi tuyên bố: “Trên đời này nếu có người làm tôi đáp ứng ly hôn, chỉ có thể là Giang Hoài.”