Nhưng mà suy nghĩ một chút, có cái gì phải sợ, trong đại đội mình nhiều người như vậy, ai sợ ai chứ? Chả lẽ tên Tiêu Cửu Phong này còn có thể ăn thịt người sao?
Ngay lập tức hắn ngẩng đầu lên: “Dựa vào cái gì mà tôi phải đi qua, anh muốn làm gì? Anh là cái thá gì? Anh dựa vào cái gì mà ở chỗ này bảo tôi đi qua đó?”
Tiêu Cửu Phong nở nụ cười: “Được, cậu không tới thì tôi đi qua đó.”
Nói xong, anh bước hai bước đến trước mặt người kia.
Trong lòng người nọ trở nên nặng nề.
Tiêu Cửu Phong ở ngay trước mắt hắn ta, khí thế hung dữ mạnh mẽ đập vào mặt, hắn ta đúng là có chút sợ hãi, người đàn ông trước mắt ước chừng cao hơn hắn ta một cái đầu, đột nhiên hắn ta cảm thấy mình thật nhỏ yếu, hắn ta thậm chí còn cảm thấy người đứng trước mắt không phải là người, đó là một con báo mạnh mẽ lớn lên trong rừng núi.
Người nọ muốn lui về phía sau, nhưng lại không dám, xung quanh đều là người, hắn ta là đàn ông, không thể mất mặt, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Tiêu Cửu Phong: “Cậu tên là Vương Phú Quý đúng không?”
Vương Phú Quý cắn răng đáp: “. . . Phải.”
Tiêu Cửu Phong thong dong cười nói: “Cậu nói tôi không xứng nói chuyện, vậy tốt, chúng ta trước tiên vạch ra một con đường, tôi dùng nắm đấm so tài một chút, để xem ai không xứng nói chuyện, để cho tất cả mọi người làm chứng, cậu cảm thấy thế nào? Làm thế này có công bằng không?”
Tiêu Bảo Đường vừa nghe được lời này, nhất thời âm thầm khen ngợi.
Chú họ của hắn chính là chú họ của hắn, ra tay bất phàm!
Đầu tiên là lấy một cây bông giống ép lui khí thế của Vương Kim Long, hiện tại lại chọn một con gà yếu như vậy để khai đao.