Chương 12:

Thần Quang đứng một mình nhìn về cái sân trống rỗng ở phía trước, mặt trời cũng sắp lên cao, cuối cùng cô đành bất đắc dĩ dậm chân.

Tiêu Cửu Phong thật xấu xa, nhưng cô lại không nói được anh ta xấu xa ở điểm nào!

............

Ở bên này, Tiêu Cửu Phong đang cầm theo bộ quần áo to lớn kia đi ra hẻm, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vừa rồi.

Mấy ni cô ở am này đúng là xấu tính, thế mà đi bắt nạt ni cô nhỏ chưa hiểu chuyện.

Thần Quang đã lớn như vậy rồi mà bọn họ vẫn cho cô mặc quần áo chật như vậy, thật chả hiểu nổi!

Tiêu Cửu Phong trầm mặc, cứ thế đi tới đường vào thôn nhà Vương Hữu Đường, trước giải phóng cha Vương Hữu Đường làm nghề thợ may, hắn ta cũng thuê người may quần áo mấy năm, nhưng mà bây giờ gia cảnh nhà nào cũng nghèo khó, cho nên hắn đã ngưng hẳn công việc đó, thỉnh thoảng có người trong đại đội cần giúp đỡ thì hắn mới làm giúp đôi chút.

Lúc Tiêu Cửu Phong đến, Vương Hữu Đường đang chẻ củi ở trong nhà, làm đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi. Thấy anh liền vội vàng chào hỏi: “Cửu Phong, sao anh lại đến đây, không phải anh vừa mới cưới vợ sao?”

Vương Hữu Đường nghe người ta nói Tiêu Cửu Phong nhận về một cô vợ, mặt mày không đẹp thì đã đành, thế mà còn gầy như que củi, phỏng chừng có nuôi cũng không nuôi nổi, chỉ tổ tốn cơm, lần này xem ra là anh bị lỗ vốn rồi.

Nhưng mà hắn ta nghĩ lại, cảm thấy dù cô có gầy đi chăng nữa, ít ra đó cũng là phụ nữ, có phụ nữ cũng còn tốt hơn không có.

Tiêu Cửu Phong: “Anh xem bộ quần áo này rồi sửa giúp tôi cái, sửa cho nhỏ lại chút, ở chỗ này cũng sửa ngắn lại.”

Vương Hữu Đường vội buông việc trên tay xuống, gật đầu đáp: “Được rồi, để tôi xem, anh muốn sửa ngắn hay nhỏ bao nhiêu, đợi chút để tôi đưa phấn cho, rồi anh cứ vậy mà vẽ ra.”

Không lâu sau Vương Hữu Đường đã đưa phấn viết tới, mở bộ quần áo kia ra, để Tiêu Cửu Phong tự làm.

Tiêu Cửu Phong suy nghĩ đến dáng người của ni cô nhỏ, ngực ưỡn thẳng nhô lên, ngay cả cái eo cũng rất nhỏ. Anh hơi do dự một chút mới nói: “Chỉ cần sửa ngắn lại một chút là được rồi, còn bề rộng nhỏ lại một tấc, không cần sửa nhiều.”

Vẫn nên để cô mặc rộng chút mới tốt, tránh cho cô lại đi lượn lờ trước mặt người khác.

Trong lúc đợi Vương Hữu Đường chỉnh sửa bộ quần áo, Tiêu Cửu Phong lại quay sang giúp hắn bổ củi. Vì thể lực của anh khá tốt, nên chuyện bổ củi này anh làm rất thành thạo.

Vương Hữu Đường nhìn thấy vậy đương nhiên cảm kích không thôi.

Thực ra từ năm ngoái Tiêu Cửu Phong mới chuyển từ bên ngoài về làng. Sau khi trở về, dù cuộc sống có chút nghèo khổ nhưng anh là người rất hiểu chuyện, hễ nhà ai có chuyện cần nhờ là Tiêu Cửu Phong đều không từ chối. Trước kia, Vương Hữu Đường đã từng nhờ anh xem nên để máy bơm nước cho vườn dưa leo ở chỗ nào.

Thế nên bây giờ thấy Tiêu Cửu Phong nhờ mình giúp sửa lại quần áo, hắn chắc chắn sẽ đồng ý mà không nói nửa lời. Ấy vậy mà giờ anh lại giúp hắn bổ củi, quả thật khiến hắn càng cảm thấy ngại hơn.

“Cửu Phong, vất vả cho anh quá.”

“Không có gì, tiện tay giúp một chút thôi ấy mà.”

Vương Hữu Đường xoa xoa tay, càng thấy ngại ngùng. Đối với Tiêu Cửu Phong mà nói chỉ là tiện tay giúp, nhưng nếu để hắn tự làm thì có lẽ đến tận trưa mới xong.

Từ nhỏ Tiêu Cửu Phong đã cao ráo, mạnh mẽ hơn so với các bạn đồng trang lứa. Sau đó, anh ra ngoài tham gia quân ngũ, không biết làm lính gì mà lại rất lợi hại, giống như học được võ công cái thế vậy.

Dù sao anh ta cũng vốn đã có bản lĩnh hơn so với người bình thường. Nếu không phải cha mẹ mất sớm, không còn ai để lại cho một chút của cải, thì hẳn là anh ta cũng không nghèo đến mức ngay cả sính lễ cũng không tích góp được, cũng không tới nỗi không cưới nổi một người con gái đàng hoàng, cuối cùng còn phải đi nhận ni cô về làm vợ như vậy đâu?

Nói trắng ra, nếu không phải nghèo đến rớt mồng tơi thì ai lại đi cưới ni cô về làm gì!

Vương Hữu Đường có phần đồng cảm: “Cửu Phong, có chuyện gì anh cứ nói, cần tôi sửa cái gì, nếu rảnh tôi sẽ giúp anh ngay!”