Thẩm Xu đặt chén thuốc lên bàn, tắt ngọn nến trong phòng rồi sau đó chống cằm dựa vào mép giường sững sờ.
Có lẽ là chiều này ngủ nhiều, lăn lộn hồi lâu Thẩm Xu cũng không buồn ngủ, đôi mắt hạnh ngập nước, lông mi chớp chớp nhìn chằm chằm Bùi Vân Khiêm.
Người khác đều nói Bùi Vân Khiêm vui buồn bất chợt, âm hiểm quyết tuyệt, ngày ấy chính mắt Thẩm Xu thấy hắn gϊếŧ người cũng chỉ cho rằng hắn tàn nhẫn với người khác, không nghĩ tới hắn cũng tự tàn nhẫn với chính bản thân mình, ‘làn da mái tóc trên cơ thể đều là cha mẹ ban cho’, vậy mà hắn lại không để ý chút nào.
Nhìn miệng vết thương trên tay Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu cũng cảm thấy đau hộ.
Thẩm Xu vẫn luôn canh giữ bên cạnh hắn, ngủ một chút cũng không, mãi cho tới rạng sáng hôm sau, Thẩm Xu đứng dậy sờ trán hắn, cảm thấy đã có dấu hiệu hạ sốt, lúc này nàng mới yên lòng, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ không mở nổi mắt nữa, không chịu nổi mà ngủ gục ngay mép giường.
Ngày hôm sau Bùi Vân Khiêm tỉnh lại, cảm thấy trên trán có chút lạnh lẽo, hắn nhíu mày mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hai tay thiếu nữ lót dưới cằm, hàng mi dài cong vυ"t, khoé miệng cong cong như đang mơ thấy gì đó rất đẹp, chỉ là mái tóc hỗn độn, trên mặt có vẻ mệt mỏi, dưới mí mắt là quầng thâm, hiển nhiên là do cả đêm không ngủ.
Ánh mắt Bùi Vân Khiêm dừng trên mặt nàng, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ nàng ngồi ở đây trông chừng hắn suốt cả một đêm?
Bùi Vân Khiêm rũ mắt, có chút hối hận, vẻ mơ màng trong mắt không tự giác tăng thêm.
Bùi Vân Khiêm cũng không biết mình nhìn Thẩm Xu bao lâu, mãi cho đến khi Tần Tuần gõ cửa đánh thức Thẩm Xu dậy, nàng không kịp phòng bị mà đối diện với đôi mắt của hắn.
Sau khi hơi giật mình, Thẩm Xu vui mừng, “Tướng quân tỉnh rồi? Có thấy không thoải mái ở đâu không, ta đi tìm lang trung xem cho ngươi.
”
Bùi Vân Khiêm nhìn Thẩm Xu không lên tiếng.
Thẩm Xu cũng không tức giận, đứng dậy nói, “Ta đi rót cho ngươi một chén nước, đêm qua lang trung tới khám rồi, nói tướng quân không coi trọng tính mạng của mình chút nào…”
Nhìn Thẩm Xu lải nhải, không hiểu sao trong lòng Bùi Vân Khiêm lại cảm thấy vui vẻ, rất có hứng thú nhìn nàng, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng tựa như rất hưởng thụ cảm giác này.Thẩm Xu đưa chén nước tới trước mặt Bùi Vân Khiêm, không thấy được ánh mắt kinh ngạc của hắn, chỉ lo thổi cho chén nước bớt nóng mới đưa cho hắn.
Bùi Vân Khiêm mải nhìn Thẩm Xu, nhất thời đã quên nhận lấy.
Thấy dáng vẻ của hắn, Thẩm Xu lại cảm thấy khó hiểu, chân mày nhíu lại.
Sao vậy? Nàng thổi thế nhưng vẫn nóng sao?
Thẩm Xu thử thăm dò mở miệng, “Tướng quân?”
Lúc này Bùi Vân Khiêm mới khôi phục tinh thần, đưa tay nhận lấy chén nước nhưng lại không uống, “Đêm qua người vẫn luôn trông chừng ở đây?”
Đã sốt cao cả một đêm, giọng nói Bùi Vân Khiêm khàn khàn.
Thẩm Xu nhìn hắn gật đầu.
“Trông chừng ở đây làm gì?”
Giọng nói Bùi Vân Khiêm vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng có thể nghe ra thái độ đã mềm mỏng hơn nhiều.
Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, Tần Tuần lại gõ ửa.
Thẩm Xu đang không biết trả lời hắn thế nào, cũng không thể nói ta sống lại, đời trước là ngươi liều chết bảo vệ ta, đời này ta thấy ngươi bị bệnh cũng thể bỏ mặc được.
Mà lúc này, Tần Tuần ngoài cửa chính là rơm rạ cứu mạng của Thẩm Xu.
Nàng theo bản năng quay đầu lên tiếng, “Vào đi.
”
Sau đó, cửa bị người ta đẩy ra, Tần Tuần mang chén thuốc vào trong.
Nhìn thấy Tần Tuần, trên mặt Bùi Vân Khiêm hiện lên vẻ không vui, khắc chế suy nghĩ muốn đá văng hắn ta ra ngoài.
Thấy sắc mặt Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu nhanh chóng nhận lấy chén thuốc trong tay Tần Tuần, “Tướng quân tỉnh rồi, mau đi mời lang trung tới đây đi.
”
Không đợi Tần Tuần trả lời, phía sau đã vang lên giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Bùi Vân Khiêm, “Không cần.
”
Thẩm Xu nhíu mày, không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà phản bác, “Như vậy sao được? Vẫn nên mời lang trung tới khám lại lần nữa.
”
Phản ứng của Thẩm Xu khiến Bùi Vân Khiêm cảm thấy ngoài ý muốn, hắn trầm mặc không lên tiếng xem như đồng ý.
Thẩm Xu xoay người gật đầu với Tần Tuần, Tần Tuần hiểu ý xoay người đi mời lang trung.
Mà Thẩm Xu lại bưng chén thuốc trong tay tới trước giường đưa cho hắn.
Bùi Vân Khiêm nhìn chén thuốc đắng trước mặt, nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nhận lấy uống sạch.
Mà khi Tần Tuần đưa lang trung vào cửa, vừa vặn nhìn thấy Bùi Vân Khiêm đã uống hết thuốc rồi, nhíu mày đưa chén không cho Thẩm Xu lập tức cả kinh không nói được gì.
Dư quang Bùi Vân Khiêm nhìn hai người đứng trước cửa, lãnh đạm nói, “Vào đi.
”Sau khi lang trung vào trong, Thẩm Xu rất tự nhiên lui về phía sau.
Bùi Vân Khiêm trên giường mặt lạnh trước sau như một, không có bất kì biểu tình gì, phản ứng của lang trung so với đêm qua cũng đỡ hơn không ít.
“Sức khoẻ tướng quân không có gì đáng ngại, mấy ngày tới ít dùng tay phải lại một chút, chờ miệng viết thương khép lại là được.
” Nói xong, lang trung lại nhắc nhở, “Cách tướng quân tự chữa thương cũng ít dùng lại thôi, tuy rằng có thể cầm máu nhanh nhưng lại dễ gây nguy hiểm cho tính mạng, vẫn là không nên dùng.
Đúng rồi, đơn thuốc đêm qua ta kê tướng quân nhớ dùng đúng hạn, miệng vết thương có thể khép lại nhanh hơn một chút.
”
Nói rồi, lang trung ý vị thâm trường nhìn Thẩm Xu một cái.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm nhíu mày lạnh lùng nói, “Dong dài.
”
Tính tình lang trung kia rất tốt nên không so đo với hắn, cười cười rồi lui ra ngoài, Thẩm Xu lại luôn cảm thấy không khí giữa bọn họ có chút kì lạ, dường như là quen biết nhau.
Chờ lang trung và Tần Tuần đi rồi, Bùi Vân Khiêm ngồi dậy nhìn về phía Thẩm Xu, “Người đi nghỉ ngơi đi.
”
Thẩm Xu không nói gì, theo bản năng nhìn miệng vết thương trên tay Bùi Vân Khiêm.
Thấy thế, hắn nhíu mày, ngữ khí cũng lộ rõ vài phần không kiên nhẫn, “Ta không chết được, người đi đi.
”
Hắn đã nói vậy rồi, Thẩm Xu cũng không kiên trì nữa, dù sao đêm qua nàng cũng rất mệt, vừa xoay người đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Bùi Vân Khiêm, “Đêm qua người đút ta uống thuốc sao?”
Nghe vậy, Thẩm Xu đột nhiên nhớ tới hành động dưới tình thế cấp bách của mình hôm qua, mặt đỏ bừng, cũng may nàng đưa lưng lại với hắn, người phía sau không thể nhìn thấy gì.
Thế nào Thẩm Xu cũng không nghĩ tới đêm qua Bùi Vân Khiêm vẫn có vài phần ý thức, nhẹ giọng nói, “Đúng vậy”, sau đó cầm chén thuốc trên bàn đi ra cửa.
Nàng không thấy được, Bùi Vân Khiêm trên giường nghe thấy đáp án của nàng, đồng tử co lại, vẻ âm trầm lạnh lẽo trong đáy mắt hoàn toàn tiêu tán, trên mặt mang theo sự vui vẻ khó tin.