Thẩm Xu thật sự rất đói, không bao lâu sau đã xử lý gần hết đồ ăn trên bàn, rượu cơm no đủ mới phát hiện Bùi Vân Khiêm đã buông đũa từ khi nào, rất có hứng thú mà nhìn nàng.
Thẩm Xu xấu hổ buông tay, ho nhẹ một tiếng cúi đầu giả bộ làm tiểu thư khuê các.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm thu hồi ánh mắt, trong lòng cười nhạt một tiếng: Làm bộ làm tịch.
Bùi Vân Khiêm rời mắt, gọi Tần Tuần tới dọn đồ còn thừa trên bàn ra ngoài.
Trong phòng lại lần nữa rơi vào không khí trầm mặc, Bùi Vân Khiêm không ép hỏi Thẩm Xu chuyện vừa rồi xảy ra ở hậu viện, lẳng lặng ngồi cạnh bàn.
Thẩm Xu cũng giống như vừa rồi, sắc mặt như thường cúi đầu, chỉ là trong tay không tự giác được nắm chặt khăn tiết lộ sự bất an của nàng.
Thỉnh thoảng, Thẩm Xu lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm một cái, trong lòng cân nhắc, nếu như lát nữa hắn lại hỏi chuyện vừa rồi xảy ra ở hậu viện, nàng nên trả lời thế nào mới không bị diệt khẩu.
Nhưng hai người nhìn nhau không nói chuyện, mỗi lần Thẩm Xu trộm ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau ở không trung, Bùi Vân Khiêm sẽ làm như không thấy gì lạnh lùng quay đi, trầm mặt ngồi một bên không biết đang nghĩ gì.
Vốn dĩ Thẩm Xu cho rằng, Bùi Vân Khiêm ngồi trong chốc lát không cảm thấy thú vị sẽ đuổi nàng đi hoặc tự mình ra ngoài, nhưng nến đỏ trong phòng đã cháy quá nửa, sắc trời bên ngoài đã vào canh ba, Bùi Vân Khiêm vẫn không có ý tứ rời đi.
Trong lòng Thẩm Xu đột nhiên có một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ hắn thật sự muốn động phòng với nàng?
Nghĩ vậy, trái tim Thẩm Xu không tự giác run rẩy, tuy sống hai đời rồi, nhưng nàng lại chưa từng trải qua chuyện nam nữ.
Nếu như… đêm nay Bùi Vân Khiêm thật sự muốn động phòng… nàng phải làm thế nào?
Nhưng nàng lại nghĩ, nếu như nàng đã gả cho Bùi Vân Khiêm, vậy thì bọn họ chính là phu thê, giữa phu thê với nhau cũng không nên chia giường để ngủ, ngay cả Bùi Vân Khiêm thật sự muốn làm gì nàng cũng không có lý do từ chối.
Đang nghĩ ngợi, Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Vân Khiêm đã đứng dậy từ lúc nào, bây giờ ngồi trên giường thong thả cởi đai lưng của mình, sau đó là tới áo ngoài, chỉ còn lại một chiếc áo trong màu trắng.Tuy rằng vừa rồi mới tự trấn an bản thân, nhưng bây giờ lại thấy nam tử cởϊ áσ và đai lưng ngay trước mặt mình, hô hấp Thẩm Xu vẫn hơi cứng lại, không khỏi mở to hai mắt.
Nhìn Bùi Vân Khiêm đang cởϊ áσ ngoài, Thẩm Xu bị doạ sợ, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, “Bùi… Tướng quân, ngươi… ngươi đang làm gì?”
Trong tay Bùi Vân Khiêm cầm theo áo ngoài vừa cởi ra, xoay đầu nhìn Thẩm Xu, con ngươi chợt loé, vẻ mặt rất theo lẽ thường, “Cởϊ qυầи áo, người không nhìn ra sao?”
Nghe vậy, ngực Thẩm Xu như bị một khối bông đè nén, không thể tiến cũng không thể lùi, không nói nên lời cũng không thể phản bác.
Bùi Vân Khiêm ngồi trên giường, cởϊ qυầи áo xong lại cởi giày, xoay người xốc chăn lên chuẩn bị ngủ.
Trong nháy mắt đó, dường như hắn nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn Thẩm Xu, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình, ngữ khí trêu chọc, “Còn không mau qua đây.
”
Khoé miệng Thẩm Xu giật giật, cuối cùng người này cũng nhớ ra một người sống sờ sờ như nàng còn đang đứng đây sao, vừa rồi cởϊ áσ với đai lưng sao không nhớ ra nàng?
Thẩm Xu trừng mắt, tức giận nói, “Ta tới đó làm gì?”
“Đương nhiên là ngủ.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm híp mắt, đứng dậy từng bước tới gần Thẩm Xu, nhướn mày nói, “Chẳng lẽ công chúa muốn vi thần làm gì khác?”
Nghe vậy, Thẩm Xu khó có thể tin mà nhìn hắn.
Người này! Thật sự là không biết xấu hổ!
Thẩm Xu cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, xoay đầu đẩy Bùi Vân Khiêm trước mặt mình ra, leo lên trên giường.
Trước tiên nàng đẩy chăn ra ngoài, sau đó chọn một không gian vừa vặn có thể chứa một người ở bên trong, sau đó nằm gọn vào, sợ mình nửa đêm quấy rầy Bùi Vân Khiêm.
Chờ Bùi Vân Khiêm đi tới, nhìn thân thể Thẩm Xu cứng đờ, cả người căng thẳng nhắm chặt hai mắt, bỗng có cảm giác như mình đang cưỡng ép con gái nhà lành vậy.
Nghĩ thế, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, trên mặt bỗng tức giận, trầm giọng lạnh lùng nói, “Công chúa ngủ không thay quần áo sao?”
“Bổn cung sợ lạnh.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cũng không để ý, nằm lên giường thấp giọng nói, “Bổn tướng quân đi ngủ có một thói quen chính là xé rách quần áo người bên cạnh, công chúa cần phải để ý.
”
Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, Bùi Vân Khiêm đã nhắm mắt, sau đó lại mở miệng nói, “Nhưng mà, chúng ta đã là phu thê, chắc hẳn công chúa cũng không để ý đâu.”Thẩm Xu vội vàng ngồi dậy, làm sao nàng không biết lời này của Bùi Vân Khiêm có ý gì được, tức giận liếc hắn một cái, học theo hắn cởϊ áσ ngoài ra, chỉ để lại áo trong màu trắng, đường cong như ẩn như hiện.
Bùi Vân Khiêm lơ đãng nhìn một cái lập tức thu hồi ánh mắt, bàn tay giấu trong chăn nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Thẩm Xu cởϊ áσ ngoài xong lại nằm xuống lần nữa, chỉ là bây giờ không mặc áo ngoài, nàng cẩn thận lôi kéo chăn bên cạnh đắp kín người mình, sợ chọc phải Bùi Vân Khiêm, trời mới biết hắn có cấm kị gì không, nàng không muốn vừa sống lại đã phải chết sớm như vậy.
Có lẽ hôm nay đã quá mệt mỏi, nằm xuống chưa được bao lâu, Thẩm Xu lập tức rơi vào giấc ngủ.
Nến đỏ dần tắt, Bùi Vân Khiêm hô hấp đã vững vàng bỗng chốc ngồi dậy, tay chống trên giường, ánh trăng phác hoạ dáng vẻ của hắn lên tường, trong bóng đêm, ánh mắt nam nhân khoá chặt trên người nữ tử đang ngủ bên cạnh, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.