Tằng Nhị tự cho rằng bản thân là một học sinh có thái độ học tập rất chuẩn mực. Thế nhưng sự thật lại chỉ toàn là tự vả. Cô nằm ngủ suốt hai tiết, chuông báo tan học cũng không thể đánh thức nổi cô, cuối cùng người bạn cùng phòng không thể nhìn nổi nữa mới lay cô dậy.
"Ô, tan học rồi." Hai má cô ửng hồng vì nằm ngủ, nhìn rất đáng yêu khiến người ta muốn nhéo một cái.
Lâm Mộc Mộc làm mặt ghét bỏ, "Đồ ngốc này, mày ra ngoài đừng có nhận là bạn cùng phòng của tao, thật sự luôn đấy, sao mày có thể ngủ như thế được nhỉ. Tống nam thần còn nhìn về phía bọn mình mấy lần liền. Tao đẩy mày mà mày còn không dậy, mày xong đời rồi."
"Hả?" Tằng Nhị kêu gào trong lòng, thôi xong, mất mặt quá đi mất, cô vừa mới hùng hồn tuyên bố với gia sư của mình xong, mới được có mấy ngày đâu chứ, tốc độ tự vả cứ phải gọi là thần sầu.
"Thôi, bọn mày về ký túc trước đi. Tao cần phải tĩnh tâm lại một lúc." Tằng Nhị nói rất nghiêm túc, các bạn cùng phòng cũng không nghi ngờ gì, vỗ vai cô rồi rời khỏi phòng học.
Tằng Nhị chán nản thu dọn đồ đạc sau đó đến thẳng phòng làm việc của Tống Diệp Thăng. .
TruyenHDCó vẻ như anh đang đặc biệt đợi mình, hai chân bắt chéo, biểu hiện "có chuyện gì thì mời nói".
"Chuyện đó, hình như là em buồn ngủ quá nên mới chợp mắt một lát, ai ngờ lại ngủ quên mất, em cam đoan là lần sau em nhất định sẽ chăm chú nghe giảng." Cô nhìn Tống Diệp Thăng với vẻ mặt thành khẩn, thái độ chỉ còn thiếu nước quỳ xuống dập đầu với anh.
"Ngủ là quyền tự do của em, giảng bài lại là công việc của tôi. Thi cử là nghĩa vụ của em, vậy nên tôi có quyền kiểm tra hiệu suất nghe giảng của em." Anh ngoài cười nhưng trong không cười, "Nói về một vài khái niệm cơ bản xem nào, định nghĩa của phép quang trắc."
Tằng Nhị cảm nhận được một giọt mồ hôi lăn dài trên trán, thôi xong, định nghĩa của phép quang trắc là cái gì ý nhỉ.
"Phép, phép quang trắc là, là môn học kết hợp giữa, kỹ thuật nhϊếp ảnh, và, kỹ thuật đo lường." Cô thật sự không nhớ nổi, chỉ có thể nói linh tinh.
"Em nghe giảng như thế đấy." Lần này Tống Diệp Thăng mới cười thật.
Tằng Nhị bấy giờ mới thở dài một hơi, "Em đói rồi, mình đi ăn cơm trước đi được không?" Đây là cô nói thật, đói lắm rồi.
Tống Diệp Thăng trầm mặc một lúc lâu, không nói gì. Tằng Nhị cũng ý thức được bản thân đang yếu thế, ngón tay vô thức kéo góc áo.
Tống Diệp Thăng thở dài, "Đi thôi." Nói xong anh đứng dậy, dắt tay cô đi đến nhà ăn cho nhân viên trong trường.
"Em có thể tự đi." Cô kéo tay áo Tống Diệp Thăng.
"Bây giờ không phải giờ cơm, mà chúng ta còn là quang minh chính đại, em sợ gì chứ."
"Thôi được rồi!" Thật ra cô cũng rất muốn tay trong tay với Tống Diệp Thăng, còn chẳng phải là sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh sao.
"Nội dung chương hai giảng rồi đấy, đã hiểu hết chưa?"
"Rồi!" Tằng Nhị gật đầu.
"Ăn cơm xong anh giảng lại cho em chương vừa nãy, tiện thể giảng trước qua chương bốn một chút."
Nếu như không phải bọn họ đang nắm tay, Tằng Nhị sẽ nghi ngờ người đàn ông này không phải bạn trai của cô.
"Có thể không giảng không, em không muốn nghe giảng đâu mà." Đây là một lần hiếm hoi cô làm nũng.
Tống Diệp Thăng dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, "Đây là hình phạt cho việc ngủ gật trong giờ."
"Anh không thể ép buộc người khác như thế được, em thật sự không hiểu được đâu mà, em không muốn nghe anh giảng chương bốn đâu! Từ chối hưởng đặc quyền." Cô bĩu môi, trong lòng cảm thấy hơi bực bội.
Bạn trai nhà cô phạt cô bằng cách bắt cô nghe giảng. Ha ha, chơi với sách vở thì có gì vui chứ, có giỏi sao không chơi cô luôn đi. Đương nhiên là cô cũng chỉ dám cắn môi nghĩ thầm.
"Đây không phải là đặc quyền, mà là để đề phòng em kéo chân cả lớp lại." Tống Diệp Thăng ghé sát vào má cô, đôi mắt đen như mực ẩn hiện ý cười.
Tằng Nhị buồn bực, đưa tay ra cào anh. Tống Diệp Thăng nhanh nhẹn tránh ra, còn nhân cơ hội đó mà hôn chụt lên một cô một cái.
"Ngoan nào, đi ăn trước rồi sau đó về dạy bù cho em." Anh lại nắm tay Tằng Nhị.
Tằng Nhị nhất quyết không muốn học bù, thế nhưng đứng trước đợt tấn công dịu dàng của Tống Diệp Thăng, cô cũng mất đi sự kiên định và cáu kỉnh, bỏ mặc cho quân thù xâm lược. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.