Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngọt Như Mật

Chương 31: Trà Ô Long đào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

————————

Lộ Lâm xoay người, môi của anh nhẹ nhàng chạm lên trán của Mễ Đường.

Mễ Đường cảm giác choáng váng, giống như thế giới bị đảo lộn, mơ mơ hồ hồ khiến cho cô say mê, thậm chí cảm giác ngạt thở thoáng qua làm cô phải bắt lấy cánh tay của Lộ Lâm mới có thể đứng vững được, đầu óc cô trống rỗng, muốn mở miệng nói chữ "cậu" nhưng không tài nào thốt ra được...

Môi Lộ Lâm rất mềm, mát lạnh giống như những bông tuyết rơi vào trong lòng cô rồi dần dần tan ra.

Sau khi Lộ Lâm hôn xong cũng hơi sửng sốt, anh nhìn xung quanh bốn phía, tay chân không biết đặt ở đâu, Mễ Đường nhìn chằm chằm anh, hai má đỏ ửng nhưng đôi mắt vẫn không né tránh, trong sáng sạch sẽ, trong đấy chỉ phản chiếu hình bóng của anh.

Tay Mễ Đường vẫn đặt lên trên tay anh, dòng điện yếu ớt truyền từ ngón tay cô vào trong người anh.

Lộ Lâm hơi mở miệng, mắt sáng như đuốc, nói một câu "Gặp lại vào buổi chiều." rồi xoay người rời đi.

Bước chân của anh càng lúc càng nhanh, chỉ thiếu nước không chạy.

Mễ Đường sau khi định thần lại lập tức đuổi theo.

"Chờ một chút!"

Hôn xong rồi chạy nghĩa là sao?

Tim Mễ Đường vẫn nhảy điên cuồng, cô bắt lấy tay Lộ Lâm hỏi: "Cậu đi đâu?"

Đúng lúc này tiếng chuông đột nhiên vang lên, một giọng nói phát ra từ đài phát thanh tuyên bố đã hết giờ thi.

Lộ Lâm không nhìn vào mặt cô, mà Mễ Đường cũng hơi xấu hổ khi nhìn anh.

Ánh mắt hai người đều nhìn vào chỗ khác.

Lộ Lâm: "Đã hết giờ thi rồi."

Mễ Đường: "Mình biết, vừa rồi cậu hôn mình."

Ánh mắt Lộ Lâm có cảm xúc không nói rõ được, đáy mắt có sự nhẹ nhàng lướt qua "Ừm."

Mễ Đường lặng lẽ ngước lên nhìn chằm chằm vào môi Lộ Lâm, nghĩ đến cảm giác vừa rồi anh hôn mình, không biết hôn môi sẽ như nào nhỉ.

"Nhưng ý mình không phải là hôn trán." Mễ Đường mím môi, di di ngón chân của mình, đáy lòng dần dần có một hương vị ngọt ngào lan ra.

"..." Con ngươi Lộ Lâm tỏa sáng như dải ngân hà trong đêm, thật chói mắt.

Lúc này rất nhiều người đã đi ra, hai người đứng như thế rất dễ gây sự chú ý, ai đi ngang qua cũng đều nhìn họ mấy lần, Lộ Lâm nhìn theo hướng phòng thi nói: "Chuẩn bị thi môn tiếp theo."

Mễ Đường còn chưa nói hết nhưng cô không muốn bị người khác nhìn chằm chằm, đứng đây nói chuyện đúng là không hay lắm, mà hôm nay cô đã đồng ý phải về nhà ăn cơm "Lần này không tính, cậu nói như mình mong muốn thì phải cùng mình ngắm trăng hôn lại mình, nghe chưa?"

Mễ Đường nói xong buông cánh tay của anh ra, chớp mắt, khẽ nói: "Hơn nữa các thẻ khác cũng phải dùng nhanh lên, không sẽ quá hạn..."

Ánh mắt Lộ Lâm thay đổi liên tục, im lặng nhìn cô, Mễ Đường cúi đầu, cho nên anh chỉ nhìn được đỉnh đầu của cô, không biết sao Lộ Lâm lại có loại xúc động muốn nâng đầu cô lên.

Mễ Đường nói xong câu đó, cảm giác đã dùng hết tất cả dũng khí của đời mình, nhất thời vốn từ bị nghèo nàn, muốn nói thêm gì đó nhưng mặt của cô lúc này đã nóng đến độ muốn thiêu đốt mọi thứ.

"Vậy mình đi trước, chờ lát nữa mình gửi WeChat cho cậu."

Lộ Lâm nhẹ nhàng gật đầu nói: "Được."

Mễ Đường vừa đi, Lộ Lâm vừa định quay người đã nghe thấy có người gọi anh.

"Lộ Lâm, cậu cười cái gì vậy?"

Lộ Lâm quay đầu, nhìn thấy Diệp Hàm, "Không có gì."

"Vừa rồi hình như là Mễ Đường, hai ngươi đang làm gì đấy?" Diệp Hàm chạy tới, vỗ tay xuống vai Lộ Lâm.

"Không có gì." Lộ Lâm đưa mắt nhìn theo hướng Mễ Đường đi, đút tay vào túi để cầm điện thoại.

"Thật không?" Diệp Hàm rõ ràng không tin, nhưng miệng Lộ Lâm còn kín hơn bất cứ điều gì, anh nói không có gì thì cũng không hỏi được cái khác, Diệp Hàm còn muốn nói thêm nên chuyển sang chủ đề khác "Nhưng mà nói thật, lúc đầu mình còn tưởng rằng Mễ Đường là học bá nhà giàu, không nghĩ tới lại là học tra, đáng sợ thật."

Lộ Lâm không khỏi nhíu mày.

Diệp Hàm vẫn còn nói tiếp: "Không biết kỳ thi lần này cô ấy được bao nhiêu điểm, nếu thành tích quá kém có phải bị đá sang lớp khác không? Như thế cũng phải kết thúc học kỳ này."

Lộ Lâm liếc mắt nhìn cậu ta, "Mình đi trước."

"À, đợi một lát, mình cũng đến nhà ăn, cùng đi đi."

Sau khi canteen được chỉnh đốn và cải cách thì cơm nước đã tốt hơn trước rất nhiều, giá cả cũng vừa phải, đến mức người như Diệp Hàm bình thường không bao giờ đến canteen cũng phải chủ động đi kiếm mấy trăm đồng phiếu ăn để đến canteen mỗi ngày.

Lộ Lâm đi rất nhanh, "Mình về ký túc xá."

Diệp Hàm cảm thấy hơi kỳ lạ, lầm bẩm nói: "Lộ Lâm làm sao vậy nhỉ, lúc trước rõ ràng tâm trạng không tệ, sao bây giờ lại lạnh nhạt, mình nói gì sai sao?" (Edit: ai cho anh chê vợ người ta...)

Diệp Hàm bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Lộ Lâm, chờ một chút, có chuyện cần nói với cậu."

Lúc này Lộ Lâm mới đi chậm lại, Diệp Hàm chạy lên, đưa tay vịn vào vai của anh, "Chiều thi xong có trận bóng rổ, lớp chúng ta đánh với lớp 6, cậu cũng tới đi, nếu không chúng ta không đánh bại được."

Lộ Lâm không trả lời, Diệp Hàm sợ anh không đồng ý lai tận tình dụ dỗ tiếp: "Cái này liên quan đến vinh dự của lớp, cậu không thể bỏ mặc lớp trưởng đại nhân ạ, hôm nay thắng mai sẽ không cần đánh nữa, nếu thua ngày mai phải đánh một trận nữa với lớp 4? Cậu đi đi?"

"Được." Lộ Lâm gật đầu.

Diệp Hàm dùng sức đập vào vai anh "Mình biết cậu sẽ không mặc kệ mà! Cố gắng nha! Ngày mai mời cậu uống trà sữa, thi xong tập hợp ở sân thể dục, mình đi đến canteen trước nhé, thi xong gặp."

——————

Mễ Đường sau khi tách Lộ Lâm ra, không chịu nổi gửi tin nhắn cho Hạ Tuệ Dao.

Mễ Đường: "Ha ha ha ha ha..."

Hạ Tuệ Dao cũng vừa tan học, đứng trước cửa lớp chờ Doãn Hàn, lấy điện thoại ra nhìn thời gian thì thấy tin nhắn của Mễ Đường gửi tới.

Hạ Tuệ Dao gọi thẳng luôn cho Mễ Đường, cười hỏi cô: "Sao rồi?"

Mễ Đường ho một tiếng, "Lộ Lâm hôn mình..."

Hạ Tuệ Dao trợn tròn hai mắt, dừng mấy giây mới nói, "Mịa nó...tốc độ của cậu quá nhanh, hôn ở đâu? Hôn môi sao?"

Mễ Đường nói nhẹ, "Không phải..., hôn lên trán."

Hạ Tuệ Dao cười ra tiếng: "Ha ha, hôn trán cũng quá bảo thủ rồi, muội tao à (ngoài lạnh trong nóng), cảm giác thế nào?"

Mễ Đường nghĩ nói: "Một chữ."

Hạ Tuệ Dao: "Ừ hứ, chữ gì?"

Mễ Đường: "Ngọt."

"Bây giờ hai người ở cùng nhau hả?" Hạ Tuệ Dao cũng có chút kích động.

"Không, hình như cũng không nói, chắc là vẫn chưa." Mễ Đường nghiêng nghiêng đầu, lâm vào suy nghĩ.

Hạ Tuệ Dao: "Cậu muốn mình cười chết à? Người chị em, mình không thể không nói, hai người là học sinh tiểu học à, cậu vẫn chờ mình tới làm trợ công cho cậu đi."

Mễ Đường: "Ý cậu là sao?"

Hạ Tuệ Dao: "Mình đã mua vé rồi, bay chiều mai, đại khái là đêm sẽ đến thành phố C, ở đó một đêm, sáng thứ hai đến chỗ của cậu, mình đi cùng Doãn Hàn nhà mình, để cho cậu nhìn thấy cái gì gọi là tình yêu chân chính."

Mễ Đường: "Buồn nôn."

Hạ Tuệ Dao: "Đúng rồi, có thêm mấy bạn học khác."

Mễ Đường nghe thấy giọng cô nàng hơi là lạ: "Bạn nào?"

Hạ Tuệ Dao: "Âyy..."

Mễ Đường: "Cậu đừng nói là Phó Khi cũng đến nhé?"

Hạ Tuệ Dao cười một cách nhạt nhẽo: "Ha ha ha, bị cậu đoán được, cậu ta muốn tới mình cũng không thể ngăn được."

Mễ Đường không nói câu nào, Hạ Tuệ Dao biết cô không vui, đành phải nói: "Cậu cứ để cậu ta đến, dù sao người ta cũng không làm gì mà để cậu ta nhìn thấy Lộ Lâm không phải sẽ chết tâm sao, bằng không người ta cứ một mực thích cậu."

Mễ Đường: "Tùy đi, có muốn mình tới đón cậu hay không."

Hạ Tuệ Dao: "Không cần, bọn mình tự đi, cậu nhớ hẹn Lộ Lâm ra đó."

"Biết rồi." Mễ Đường ra đến cổng trường, nhìn thấy xe nhà mình đỗ đối diện bên đường, liền nói với Hạ Tuệ Dao: "Mình về nhà trước, tối nói chuyện với cậu sau."

Sau khi Mễ Đường lên xe, định gửi tin nhắn cho Lộ Lâm hỏi quan hệ bây giờ của hai người là như thế nào, nhưng trước khi gửi cô lại chần chừ, chỉnh chỉnh sửa sửa xóa đi viết lại nội dung tin nhắn: "Chiều cậu nhớ mang theo thẻ hôn đến đấy."

Lộ Lâm vừa tới ký túc xá, thì điện thoại rung lên, rút điện thoại ra, trong ký túc xá không có ai, chỉ mình anh, ngón tay của anh nhấp vào màn hình mấy lần nhìn thấy ảnh Mễ Đường thì vẻ mặt lạnh nhạt mới có xu hướng dịu dàng hơn, anh nói: "Hửm?"

Mễ Đường: "Cậu đã dùng một thẻ, phải trả lại cho mình, khi nào cậu trả lại mình sẽ có phần thưởng cho cậu."

Lộ Lâm: "Thưởng cái gì?"

Mễ Đường: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."

Lộ Lâm: "Ừm."

Mễ Đường: "Vậy chiều nhớ phải mang theo, thi xong mình tới tìm cậu."

——————

Thi buổi chiều Mễ Đường không nộp bài trước mà đợi ở trong phòng cho đến tận khi hết giờ, chỉ là trên bài thi vẫn không viết gì nhiều.

Ra khỏi phòng thi, Mễ Đường liền thấy Lộ Lâm đang đứng ở cửa sau phòng thi của cô, giữa đông đảo học sinh, Lộ Lâm chỉ cần dựa vào chiều cao cũng đủ để trở thành tâm điểm, rất nhiều nữ sinh đi qua anh còn lén lút đưa mắt ngắm nhìn.

Mễ Đường đi nhanh đến trước mặt anh, cong miệng cười nói: "Cậu đang chờ mình hả?"

Lộ Lâm không trả lời mà hỏi cô: "Thi được không?"

Mễ Đường ngẩn người, đây là lần đầu tiên có người hỏi cô chuyện này, trong lúc nhất thời không biết trả lời làm sao, đành phải nói bừa: "Cũng được, cậu đi ăn bây giờ à?"

"Đi chơi bóng." Lộ Lâm nhìn thấy Lâm Xuyên cùng ký túc xá với anh đang từ phòng thi số 3 đi ra, tiến đến phía chỗ bọn họ.

Mễ Đường: "Chơi bóng?"

"Chơi bóng rổ." Lộ Lâm ngập ngừng hai giây không nói hết câu.

Mễ Đường sáng mắt lên, "Cậu cũng chơi bóng rổ?"

Lộ Lâm gật nhẹ, khóe mắt hơi cong lên, lấy thẻ hôn từ trong túi ra đưa cho cô "Của cậu."

Lúc Mễ Đường đưa tay nhận lấy chạm phải ngón áp út của anh.

Chính cô cũng quên mất chuyện Lộ Lâm mang cái này đến, cô cầm chặt tấm thẻ, cố gắng nhớ lại cảm giác vừa rồi chạm phải tay Lộ Lâm.

Trong lòng Mễ Đường như đang gào thét: Rất muốn cầm tay của anh ấy!!!!

Lâm Xuyên đi tới đúng lúc nhìn thấy Lộ Lâm đưa một vật cho Mễ Đường, Mễ Đường cất đồ vật đó vào trong túi, mặt mày cô trắng nõn nhìn rất đẹp, gáy hơi đỏ, Lâm Xuyên ngạc nhiên, ánh mắt di chuyển lên xuống giữa hai người rồi lại nhìn chằm chằm Mễ Đường.

Mễ Đường nhận ra có ai đang nhìn mình, cô quay đầu lại. Mặc dù không nói chuyện với Lâm Xuyên nhưng cô vẫn nhớ cậu ta cùng lớp, cô cau mày, lạnh lùng nhìn cậu ta, Lâm Xuyên vội vàng thu ánh mắt.

Lộ Lâm nói: "Mình về ký túc xá trước thay quần áo."

*Bây giờ thân mật hơn rồi mình đổi xưng hô nhé.

"Ừm." Mễ Đường nhìn theo bóng lưng của Lộ Lâm xoay người, vừa cao lại gầy. Lúc trước ở trên hành lang, Lộ Lâm kéo cô vào trong ngực, tay của cô đặt trên ngực Lộ Lâm thì biết thân hình anh rất tốt, cho dù không có cơ bắp thì cũng là dạng đẹp khỏe mạnh.

Cô nghĩ đến bộ quần áo mà các nam sinh hay mặc khi chơi bóng rổ, không khỏi cảm thấy hồi hộp.

Lộ Lâm mặc quần áo chơi bóng rổ, dáng vẻ lộ cánh tay với bắp chân nhất định sẽ rất vui mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »