- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc
- Chương 8
Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc
Chương 8
Kỷ Vân Vân quan sát hình dáng của mình ở trước gương.
Mới vừa tắm xong khiến toàn thân cô toát ra một vẻ tươi mát, mái tóc dài đen nhánh như thác nước xõa xuống hai bờ vai.
Cô mặc một chiếc áo màu trắng và một cái quần dài màu đen, bộ quần áo này đơn giản đến bất ngờ, đây là cô cố ý mặc bộ trang phục này, vì cô hy vọng mình có vẻ người lớn một chút, cũng hy vọng mình có vẻ nghiêm túc một chút.
Không phải vì cô xem thường chính mình mà không mặc trang phục lộng lẫy.
Chỉ có điều . . . . .
Vệ Tử Hiên nhìn bộ dáng này của cô thì sẽ có ý kiến như thế nào đây?
Vân Vân lắc lắc đầu, ai thèm quan tâm hắn sẽ nói những gì!
Đột nhiên, có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng của cô một tiếng.
"Vân Vân, chuẩn bị xong chưa?"
"Mời vào." Hô hấp của cô bắt đầu trở nên không ổn định, nhưng cô vẫn đem hết khả năng duy trì vẻ bề ngoài bình tĩnh.
Người ngoài cửa mới vừa bước vào, liền bị cô gái xinh đẹp trước mắt hấp dẫn thật sâu.
Cô tươi mát giống như loài hoa loa kèn hoang dã, da thịt trắng nõn, đôi ngươi đen nhánh, ánh lên vẻ kiên quyết và không sợ hãi.
"Em luôn luôn làm anh cảm thấy ngạc nhiên, anh thật không thể đoán được lần sau em sẽ xuất hiện trước mặt anh với hình dáng như thế nào, hoặc là nói những lời gì? Vân Vân, em đang mê hoặc anh, em biết không?"
Sau khi nhìn thấy người vừa tới, cô ngây ngẩn cả người.
Người xuất hiện lại là Trọng Kiệt!
"Sao lại là anh?"
"Chứ em cho rằng sẽ là ai?" Anh ta hỏi, ánh mắt dán chặt vào cô.
"Ách. . . . . . Ý của em là, anh từ Mỹ trở về lúc nào?"
"Mới vừa xuống phi cơ." Anh ta nói, rồi bước tới phía cô một bước, "Em thật giống như. . . . . . Rất miễn cưỡng khi nhìn thấy anh?"
"Em. . . . . . Không có. . . . . ."
"Có lẽ. . . . . . Người em muốn gặp lúc này chính là Vệ Tử Hiên!" Anh ta nắm chặt hai vai cô, lòng bàn tay tăng thêm chút lực, "Đừng quên, em là vợ chưa cưới của Vệ Trọng Kiệt anh chứ không phải của Vệ Tử Hiên!"
"Vậy sao?" Ngoài cửa, Vệ Tử Hiên đúng lúc xuất hiện."Hai người đã giải trừ hôn ước rồi, bây giờ cô ấy là người tự do."
"Nhưng, chúng ta có thể làm lại từ đầu, em nói có đúng không? Vân Vân."
"Em. . . . . ."
"Vệ Trọng Kiệt, trước đây em đã không biết quý trọng cô ấy, bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa?"
Vừa nói chuyện, Vệ Tử Hiên vừa mạnh mẽ tiến tới phía trước, gạt bàn tay của Trọng Kiệt đang bám chắc ở vai Vân Vân ra, bởi vì Trọng Kiệt dùng sức quá mạnh, nên trên làn da mềm mại và trắng nõn của cô hằn lên mấy vết đỏ.
"Anh. . . . . ." Tự biết mình không phải là đối thủ của Vệ Tử Hiên, Vệ Trọng Kiệt hung ác trừng mắt nhìn hai người một cái rồi hậm hực đi xuống lầu.
"Tử Hiên, anh. . . . . . Tại sao anh phải làm như vậy?" Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Kỷ Vân Vân bèn hỏi.
"Anh thích em." Hắn nói đơn giản.
Kỷ Vân Vân hơi sửng sốt.
Gọn gàng dứt khoát, không chải chuốt, cũng không dài dòng dây dưa…..Đây quả thật đúng là phong cách của hắn, nhưng, cho dù tối nay hắn không nói những lời này, cô cũng đã sớm nhìn ra điều này từ những chuyện xảy ra giữa bọn họ.
"Anh hấp dẫn em sao? Giống như em hấp dẫn anh thật sâu?" Nhìn sâu vào đôi mắt của cô, hắn hỏi.
Nghe vậy, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, một rạng mây đỏ đã hiện lên trên đôi má phấn của cô.
"Đúng vậy. . . . . ." Cô nói nhỏ.
Vệ Tử Hiên chậm rãi gật đầu một cái, như thể cô chỉ vừa xác nhận một việc hắn sớm đã biết.
"Anh rất vui vì em từ chối yêu cầu của Trọng Kiệt, anh phải nghĩ cách làm cho em không thể thay đổi quyết định này mới được."
Hắn cúi đầu xuống nhìn Vân Vân mỉm cười, tiếp theo hôn cô thật sâu.
Kỷ Vân Vân rơi vào sự kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt của hắn, không tự chủ được bám vào cổ của hắn, đáp trả lại nụ hôn đó.
Cô yêu hắn! Từ giờ phút này, cô có thể xác định được tâm ý của mình. Nhưng mà. . . . . . Hắn thì sao? Hắn nói hắn bị cô mê hoặc, nhưng, hắn yêu cô sao? Nghĩ tới đây, cô rùng mình một cái.
"Sao thế?" Vệ Tử Hiên lập tức buông cô ra.
"Không có. . . . . . Không có gì."
Vân Vân cật lực muốn xua đuổi suy nghĩ không vui này ra khỏi đầu, "Không có gì, chúng ta phải mau xuống lầu thôi, nếu không thật sự sẽ trễ."
"Như vậy vừa khéo, chúng ta cũng không cần cùng với những người ở nơi đó nói những lời khách sáo, nghĩ một đằng nói một nẻo nữa. Vợ chồng Hoàng tổng giám đốc…..Không có nửa điểm khiến anh yêu thích!"
Kỷ Vân Vân hơi mỉm cười, bởi vì suy nghĩ của hắn không ngờ lại trùng hợp với ýcô.
Vệ Tử Hiên cũng nhìn cô mỉm cười, đưa tay tới để cho cô khoác, hai người cùng nhau tiến vào phòng khách, tới bàn ăn ngồi xuống.
Hoàng tổng giám đốc ngồi bên cạnh Vệ mẫu, đang nói chuyện viển vông, nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, Vệ mẫu không nhịn được cười nói: "Anh xem bọn họ, một đôi rất đẹp, đúng không?"
Hoàng tổng giám đốc nhìn Vân Vân nháy mắt mấy cái, "A. . . . . . Đúng nha! Nhưng tôi nghĩ cô Kỷ nhất định càng muốn có Trọng Kiệt ở bên cạnh hơn chứ?" Giọng nói của ông ta lớn đến nỗi làm cho tất cả mọi người trong phòng khách đều nghe thấy.
Kỷ Vân Vân cảm thấy tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn cô, trong lúc nhất thời cô cảm thấy lúng túng.
"Còn ngại ngùng gì nữa? Mới vừa rồi Trọng Kiệt đã nói cho tôi biết, hai người sắp kết hôn! Đây là tin tức tốt, không phải sao?" Hoàng tổng giám đốc cười to, bộ dáng rất hài hước.
Toàn thân Kỷ Vân Vân trở nên cứng ngắc giống như bị chạm điện, cô cảm thấy bên cạnh sự tức giận của Vệ Tử Hiên truyền tới, không nhịn được nhìn về phía Vệ Trọng Kiệt đang ngồi ở bàn bên cạnh uống rượu, chỉ cười không nói.
"Ông Hoàng, ông hiểu lầm. . . . . ."
"Ôi, cô Kỷ, cô cũng đừng ngại ngùng nữa! Chúng ta đã sớm biết sẽ có ngày này rồi!"
"Tôi đã cùng Trọng Kiệt hủy bỏ hôn ước rồi !" Kỷ Vân Vân nóng giận kêu lên.
"Tôi biết, tôi biết Trọng Kiệt vẫn chưa cầu hôn cô, thế nhưng cũng chỉ vì hắn chưa có mang nhẫn ra mà thôi, tôi đã nhìn thấy anh ta mua chiếc nhẫn kia, rất đẹp nhé! Cô nhất định sẽ thích. Nhưng nói đi thì nói lại, chiếc nhẫn chẳng qua là một hình thức mà thôi. . . . . ."
"Chiếc nhẫn tôi đã mang về." Bỗng dưng, Vệ Trọng Kiệt đột nhiên lên tiếng, khiến nhiều người giật nảy người, "Hôm nay tôi đặc biệt gấp gáp quay về, chính là vì giúp Vân Vân đeo nhẫn ."
Kỷ Vân Vân cảm giác như mình sắp ngất đi.
"Trọng Kiệt, em không có chấp nhận lời cầu hôn của anh, anh đừng có nói lung tung!"
Kỷ Vân Vân rất nhanh liếc vệ Tử Hiên một cái, khuôn mặt hắn căng cứng, xem ra hắn đang rất tức giận.
"Anh biết." Trong giọng nói của hắn có vẻ không thấy bất ngờ.
"Cô Kỷ, bất kể nói thế nào, Trọng Kiệt đặc biệt trở về, có thể thấy được anh ta quan tâm cô như thế nào, cô hãy quên những chuyện trước kia đi và cho anh ta thêm một cơ hội. . . . . ."
Kỷ Vân Vân cúi đầu, cố gắng đem thức ăn khó khăn nuốt vào trong bụng.
Cô ngay cả dũng khí nhìn vệ Tử Hiên cũng không có! Hắn sẽ nghe những lời của Hoàng tổng giám đốc và Vệ Trọng Kiệt nói sao? Hắn sẽ còn tin tưởng cô sao?
"Vân Vân, sau khi ăn xong, theo anh ra ngoài đi dạo." Giọng nói của Vệ Tử Hiên thấp hơn so với bình thường, tựa hồ chỉ nói cho một mình Vân Vân nghe mà thôi.
Kỷ Vân Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt lạnh như băng của hắn.
Cô khó khăn nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm thấy sợ, ngập ngừng nói: "Đó không phải là sự thật!"
Cô nhìn Vệ Tử Hiên, hy vọng hắn có thể nghe cô nói, nhưng vẻ mặt hắn dường như không có gì thay đổi, hắn vẫn bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, cùng mọi người trò chuyện gϊếŧ thì giờ, không hề nhìn lại cô lấy một lần.
Trời ạ! Đây chính là ác mộng a!
Kỷ Vân Vân gắp thức ăn đưa lên miệng ăn mà không có cảm giác gì, không còn nghi ngờ gì nữa, bữa tiệc tối nay chính là Hồng Môn Yến mà!
Cuối cùng, buổi dạ tiệc cũng kết thúc.
Vệ Tử Hiên đứng dậy, lập tức ôm cánh tay Vân Vân, giọng nói cũng ung dung tự tại : "Xin thứ lỗi hai chúng tôi không tiếp được rồi, tôi đã đồng ý với Vân Vân, sau khi cơm tối xong sẽ dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo bộ."
"Đợi chút. . . . . ." Trước khi ra cửa, Vệ Trọng Kiệt đem một phong thư nhét vào trong túi Vân Vân.
Kỷ Vân Vân cúi đầu, không dám nhìn Vệ Tử Hiên.
Đèn đường chiếu những ánh sáng mờ ảo lên những viên sỏi dọc theo đường mòn, hai bên đường hình ảnh những đóa hoa lay động theo làn gió, cảnh sắc rất say lòng người, nhưng, Vân Vân lại không có tâm tình để thưởng thức, rất dễ nhận thấy, Vệ Tử Hiên cũng không có.
Kỷ Vân Vân biết, bất kể cô có bác bỏ như thế nào cũng là uổng phí hơi sức, cô chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đó. Mới vừa rồi, cô xem lá thư này, mà cô biết rằng, Vệ Tử Hiên đứng bên cạnh cô cũng nhìn thấy ——
Vân Vân yêu quý của anh, em đã khiến anh trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này, chúng ta sẽ lập kỷ lục vì có thời gian đính hôn ngắn nhất, và trở thành một đôi vợ chồng thần tiên người người hâm mộ, dâng tặng em tình yêu vĩnh cửu của anh. Người anh yêu thương nhất - Vân Vân.
Trọng Kiệt
Cái tên Trọng Kiệt đáng chết này!
Kỷ Vân Vân giận đến xanh cả mặt, nắm chặt đôi tay, cả người không ngừng run rẩy.
Trước khi Vệ Tử Hiên mở miệng, cô vội vàng giải thích: "Anh ta nói láo! Nội dung trong lá thư này đều là do Trọng Kiệt bịa đặt đấy!Em và anh ta thật sự không bao giờ có thể nối lại được nữa. . . . . ."
"Em có nghĩ rằng anh tin những điều đó không?"
"Em quan tâm anh có tin hay không!"
"Nói nhỏ thôi, em muốn mọi người đều nghe được những lời em nói sao?" Vệ Tử Hiên kéo Kỷ Vân Vân đi tới bên cạnh hòn non bộ, cách xa cửa, "Em và nó nói chuyện đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược nha!"
"Là Trọng Kiệt đang nói dối, em không có!"
"Vậy sao? Nó sợ cái gì? Nó thậm chí chưa từng thấy qua anh với em ở chung một chỗ, có cần gì phải liều mạng bịa ra chuyện hai người nối lại tình cũ không?" Vệ Tử Hiên không vui chất vấn Vân Vân.
Kỷ Vân Vân bất đắc dĩ nhìn vệ Tử Hiên một cái, biết rằng có nói thêm gì nữa cũng là dư thừa.
"Như vậy. . . . . . Anh không tin những gì em nói sao? Hoặc là. . . . . . Anh thà rằng tin tưởng Trọng Kiệt?"
"Anh rất muốn tin tưởng em, Vân Vân, em không biết anh muốn tới cỡ nào đâu." Hắn thở dài, "Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, có được hay không?"
Trái tim Kỷ Vân Vân vỡ tan thành từng mảnh.
Hắn không tin cô! Mãi cho đến hiện tại, Kỷ Vân Vân mới biết mình có bao nhiêu sợ hãi rằng hắn sẽ không tin tưởng cô.
Mặc dù cô quen biết hắn chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng cô lại đòi hỏi hắn nhiều như vậy! Cô khát khao Vệ Tử Hiên tin tưởng cô, hy vọng hắn quan tâm đến cô, hy vọng hắn. . . . . . Yêu cô! Không sai! Cô muốn hắn yêu cô, bởi vì. . . . . . Bởi vì cô đã yêu hắn mất rồi!
Cô yêu Vệ Tử Hiên! Yêu sự kiên cường của hắn, yêu niềm kiêu ngạo của hắn, yêu tính cách dịu dàng cùng hài hước của hắn. . . . . .
"Sao em lại nhìn anh như thế?" Giọng nói của Vệ Tử Hiên xâm nhập vào tâm thức của cô, làm cô giật mình tỉnh táo lại."Vân Vân, em không sao chứ?"
"Em . . . . . Em không sao."
Trời ạ! Cô lại cư nhiên đi yêu một người đàn ông không hề tin tưởng cô. . . . . . Vân Vân giật mình, cảm thấy toàn thân mình trỏ nên vô lực.
"Vân Vân, em làm sao vậy? Em không phải thoải mái sao?" Vệ Tử Hiên nhíu mày, đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Cô rúc mặt vào l*иg ngực của hắn, nghe được nhịp tim ổn định của hắn, cảm thấy trong lòng bình tĩnh lại.
Có lẽ do ngôn ngữ tay chân để lộ ra tâm sự của cô, cũng có lẽ do trực giác của hắn cảm nhận được tình cảm của cô, Vệ Tử Hiên ôm cô thật chặt, đem gò má của mình áp vào mái tóc mượt như tơ của cô.
Kỷ Vân Vân hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn dịu dàng mỉm cười, ánh mắt thâm thúy, cô cũng mỉm cười theo.
"Chúng ta nên vào nhà thôi, nếu không ông Hoàng đó lại ngồi đó nói hưu nói vượn, rất ghét, có đúng hay không?" Vệ Tử Hiên cuối cùng cũng buông cô ra, nhỏ giọng nói.
Trái tim Kỷ Vân Vân lại một lần nữa đập cuồng loạn.
Hắn nói những lời này là có ý gì? Là ý muốn nói rằng hắn đã bắt đầu tin tưởng cô sao? Cô nhìn hắn một cái, thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ dịu dàng, nhịn không được bật cười, trong lòng cảm thấy ngọt như mật, khoác vào tay của hắn.
"Tốt."
Thời gian còn lại của bữa tiệc này trôi qua một cách yên ổn, Trọng Kiệt cũng không có nói lại những chuyện làm cô khó chịu.
Thời điểm khi Vân Vân quay về phòng, trong lòng còn có chút lâng lâng.
Cô không biết giữa cô và Vệ Tử Hiên sẽ phát triển như thế nào, nhưng tối nay là sự khởi đầu tốt đẹp, và cô cũng sẽ theo đuổi và chờ mong hạnh phúc này. . . . . .
--------------------
Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy trong tiếng mưa rơi.
Vừa mở mắt ra, cô liền cười.
Đây là thời tiết mà cô thích nhất, mà cũng đã lâu rồi cô không đi bộ dưới mưa rồi. . . . . . Cô nhảy xuống giường, đứng ở cửa sổ nhìn ra xa, trước mặt đều là một mảnh mưa bụi mênh mông. Không biết Vệ Tử Hiên có đồng ý cùng cô ra ngoài đi dạo hay không, bọn họ có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, như vậy cũng sẽ hiểu biết lẫn nhau thêm một chút. . . . . .
Cô mang theo nụ cười, thay một chiếc váy màu vàng nhạt.
Kỷ Vân Vân biết Vệ Tử Hiên không thích ăn sáng trong phòng, cho nên hắn không đợi người giúp việc bưng bữa sáng vào đã đi xuống phòng ăn, nhưng trong phòng ăn lại trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Kỷ Vân Vân thất vọng thở dài, lúc đang chuẩn bị rời đi, thì nhìn thấy bác Vương đi vào.
"Chào buổi sáng, Cô Vân Vân, cô đã ăn sáng chưa? Muốn ăn chút gì không?"
"Cái gì cũng được, cám ơn bác, bác Vương." Cô có chút buồn chán nói: "Tất cả mọi người đi đâu hết rồi?"
"Bà Vệ còn đang ngủ, Ông Vệ thì đi làm, Cậu Trọng Kiệt ăn xong thì ra ngoài rồi, Cậu Tử Hiên cũng đã ăn rồi." Bác Vương từng người từng người kể ra cho nàng nghe.
"Oh. . . . . ." Kỷ Vân Vân buồn buồn đáp một tiếng.
Sự thất vọng trong lời nói của cô, chắc là bác Vương đã hiểu.
Bình thường bác Vương là một người trầm mặc ít nói, bây giờ nhìn Vân Vân một cái, rồi chợt nói: "Sáng nay cậu Tử Hiên nhận được rất nhiều thư tín, hình như là tài liệu quan trọng gì đó, cậu ấy giống như chờ những tài liệu đó từ rất lâu rồi, vừa nhận được liền lập tức tự giam mình ở trong phòng, nói muốn ở trong phòng cả ngày."
"Oh. . . . . ."
Cô cúi đầu, uống ly nước trái cây bác Vương vừa đưa cho cô, đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội tốt hiếm có. Trước tiên cô phát hiện, bác Vương là người duy nhất của nhà họ Vệ quan tâm đến Vệ Tử Hiên, mà cô lại muốn hiểu rõ hơn một chút những chuyện có liên quan đến Vệ Tử Hiên. . . . . .
Cô hít một hơi thật sâu, thừa dịp lấy lại can đảm chưa có biến mất vội vàng hỏi: "Bác Vương, cháu biết chuyện này không liên quan đến cháu, nhưng thật sự cháu nhịn không được. . . . . . quan hệ của Tử Hiên cùng bác trai Vệ hình như không được tốt, phải không ạ? Trọng kiệt nói với cháu, đó là bởi vì năm mười lăm tuổi Tử Hên đã rời nhà ra ngoài sống, cho nên bác trai Vệ vẫn không tha thứ cho anh ấy."
Bác Vương đặt cái bánh bao trên tay vào mâm, bưng đến trước mặt Vân Vân, "Không có chuyện này đâu, cô Vân Vân! Ít nhất. . . . . . Đó cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu!"
"Vậy thì còn nguyên nhân nào nữa ạ?" Vân Vân nhanh chóng muốn biết nguyên do.
Ánh mắt bác Vương nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng xa xôi.
"Thời điểm tôi theo ông ngoại Vệ rời khỏi Trung Quốc. . . . . . Ông ngoại Vệ đây cũng chính là cha của ông Vệ hiện giờ, cùng nhau đến Đài Loan, sau đó ông Vệ đi Canada du học, ông ngoại Vệ không yên lòng, muốn tôi đi theo chăm sóc. Bà Vệ. . . . . . ý tôi là mẹ ruột của cậu Tử Hiên, dáng dấp thật là xinh đẹp, tính nết lại mềm mại hiền thục, tình cảm với ông ngoại Vệ rất tốt. Haizzz! Có lẽ là tình cảm tốt quá, khiến ông trời cũng trở nên đố kỵ. . . . . ."
Giọng nói của bác Vương càng lúc càng nhỏ, ánh mắt mê man như sương, một hồi lâu sau, mới lại tiếp tục nói: "Cậu Tử Hiên được sinh ra ở Canada. Vốn là lão gia sau khi tốt nghiệp lấy được bằng thì phải trở về nước, nhưng lại tạm thời quyết định trước tiên ở Canada đầu tư làm ăn đã, cho nên cứ như vậy trì hoãn.
Ngày sinh nhật cậu Tử Hiên lên năm tuổi, ông bà Vệ muốn chuẩn bị muốn ăn mừng một phen, khi đó vừa đúng lúc có một đoàn xiếc thú lưu động nổi tiếng ở Phương Đông đến, cho nên họ tính toán trước tiên cho cậu Hiên ăn cơm tối, rồi sau đó cả nhà cùng đi xem đoàn xiếc thú biểu diễn. . . ."
Đôi môi bác Vương hơi run lên, "Đại khái khoảng năm giờ chiều là họ lên đường, hai giờ sau đó, ta nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, nói bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ, ông Vệ bị thương nặng, bà Vệ. . . . . . Tử vong tại chỗ!"
"Trời ơi!" Trái tim Kỷ Vân Vân như chìm xuống."Sau đó như thế nào?"
Bác Vương xoay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt chất đầy thống khổ, "Cậu Tử Hiên không bị thương chút nào, sau đó mới biết thiếu gia có thể tránh được một kiếp, cũng không phải do ông trời thương xót, mà bởi vì thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ kia, bà Vệ dùng chính thân thể của mình che chở cho cậu ấy. Nếu như không phải vì cấp cứu cho con trai của mình, có lẽ bà Vệ còn có cơ hội còn sống. . . . . ."
"Thật là khủng khϊếp!" Kỷ Vân Vân kinh hãi nói.
"Nhưng đó là sự thật!" Bác Vương u ám nói: "Sau khi chuyện xảy ra, ông Vệ lập tức thu dọn trở về nước, tôi nghĩ ông ấy hẳn là không chịu nổi chuyện thương tâm đã xảy ra ở đó, không chịu nổi bất luận kẻ nào nhắc nhở đến chuyện cũ, nhất là. . . . . . Cậu Tử Hiên!
Sau khi trở về nước, ông Vệ lập tức đem Cậu Hiên đi, ông ấy đã mua một căn nhà gần nơi cậu Hiên học, để cậu Hiên sống ở đó và muốn tôi tới chăm sóc cuộc sống thường ngày cho cậu ấy. Lúc đầu, cậu ấy thường xuyên quay về nhà, nhưng bị ông Vệ đuổi đi. Sau đó, cậu Tử Hiên liền thay đổi thành một đứa trẻ rất trầm lặng.
Ông Vệ quay về nước không bao lâu, liền cưới bà Vệ bây giờ, không lâu sau đó sinh hạ cậu Trọng Kiệt. Cuộc hôn nhân lần thứ hai dường như giúp ông Vệ quên đi nỗi đau khổ vì mất người vợ đầu, nên mang cậu Tử Hiên về ở cùng. Nhưng kể từ đó, tình cảm cha con giữa họ vẫn lạnh như băng, cho đến giờ vẫn chưa có chuyển biến gì.
Đúng ra khi có em trai, cậu Tử Hiên rất vui vẻ, nhưng. . . . . . Cậu Trọng Kiệt chưa bao giờ tiếp nhận người anh trai này. Tôi không hiểu rõ là vì lý do gì, có lẽ là bởi vì ông Vệ đối với Tử Hiên có niềm oán hận, vô hình chung ảnh hưởng đến cậu Trọng Kiệt, nói tóm lại, cậu Trọng Kiệt vẫn đối với anh trai tràn đầy thù địch, Cậu Tử Hiên mặc dù rất cố gắng, nhưng đổi lại vẫn là nhọc công vô ích, cho nên sau này cậu ấy đem toàn bộ thời gian đều đặt vào việc học hành sách vở, vừa tốt nghiệp trong nước, liền tự mình đi Canada."
"Anh ấy đi Canada làm gì?"
"Đi học. Cậu Tử Hiên sinh ra ở Canada, nên có quyền tạm trú hợp pháp ở Canada. Nghe nói, sau khi cậu ấy đến Canada, liền học một cách bán mạng, cũng đi làm một cách bán mạng, chỉ trong thời gian ba năm đã học xong đại học, hai mươi sáu tuổi lấy được học vị tiến sĩ, năm nay cậu ấy mới ba mươi ba tuổi, là tổng giám đốc của một công ty cố vấn đầu tư ở Canada. Mặc dù thỉnh thoảng cậu ấy sẽ về nước, nhưng. . . . . . hai cha con họ, cũng giống như những người xa lạ."
"Có thể thấy được điều đó." Kỷ Vân Vân bất lực nói: "Nhưng. . . . . . chẳng lẽ thật sự hoàn toàn không còn cách nào có thể giúp đỡ bọn họ sao?"
"Bà Vệ. . . . . . Tôi là nói bà Vệ bây giờ, khó tránh khỏi thương yêu cậu Trọng Kiệt hơn, nhưng bà ấy vẫn cố gắng muốn cho cậu Tử Hiên trở lại cái nhà này, cố gắng để cậu Hiên tiếp nhận bà, thật ra thì cậu Tử Hiên cũng không ghét bà ấy, nhưng do. . . . . . Khoảng cách giữa cha con họ thật sự quá sâu, sợ rằng không còn khả năng thay đổi được."
Kỷ Vân Vân cắn môi dưới, nhíu chặt đầu lông mày, cảm giác trong lòng có chút đau đớn khi nghĩ đến đoạn thời gian Tử Hiên đã trải qua.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc
- Chương 8