Do nhận được một cuộc điện thoại từ công ty ở bên Mĩ gọi về, Vệ Trọng Kiệt tạm thời được điều qua Mĩ công tác, mà vợ chồng nhà Vệ cũng lấy lý do là nghỉ phép để theo anh ta sang Mĩ. vào ngày thứ ba sau khi ba người đi Mĩ, Kỷ Vân Vân vừa bước đi, định trở về phòng để tắm, ai ngờ vừa mới bước được một bước lên cầu thang, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.
Cô đang tính tới nghe điện thoại, thì bác Vương – Quản gia của nhà họ Vệ - đã cầm ống nghe lên:
"Đây là nhà họ Vệ, xin hỏi muốn gặp ai? Thật xin lỗi, thưa Ông? Xin nói lại lần nữa." Bác Vương cố gắng nghe xem người đầu dây bên kia muốn nói gì, nên nói rất to vào ống nghe.
Thấy thế, Kỷ Vân Vân không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Có phải là mẹ hoặc Tử Hiên gọi điện thoại tới hay không?
Vừa mới nghĩ trong đầu như thế, cô đã nghe bác Vương la to: "Cậu Vệ, cậu đang ở đâu?"
Nghe vậy, toàn bộ lông tóc trên người Kỷ Vân Vân dựng đứng hết lên. Từ trước đến giờ, bác quản gia là người rất biết kềm chế và luôn luôn bình tĩnh, nhưng mà giờ phút này giọng nói của ông lại rất khẩn trương.
"Dạ! Cậu đợi ở đó, đừng có đi đâu hết, Cậu Vệ, chúng tôi lập tức đi đón cậu! Cậu có nghe tôi nói không? Cậu Vệ. . . . . ." Ông nói còn chưa dứt lời, nhưng phía bên kia dường như đã ngắt điện thoại.
"Có chuyện gì thế ạ?" Kỷ Vân Vân hỏi, toàn thân căng thẳng đến nỗi trở nên cứng ngắc.
Bác Vương vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại, "Tôi cũng không biết, cậu Vệ, cậu ấy. . . . . ."
"Trọng Kiệt làm sao?"
"Không, là cậu Tử Hiên."
Trái tim Kỷ Vân Vân thiếu chút nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực, "Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy có khỏe không?"
"Cậu ấy ở trạm xe buýt, đang đứng ở chỗ rẽ có tiệm bánh mì."
"Hả? Anh ấy ở đó làm gì?"
Kỷ Vân Vân biết trạm xe buýt đó, nhưng từ đó cách nhà họ Vệ khoảng hai mươi phút đi bộ. Cái anh Vệ Tử Hiên này có bị bệnh thần kinh hay không mà lại xuống xe ở đó, rồi lại gọi điện thoại về?
"Hình như cậu ấy đã xảy ra chuyện gì đó!" Bác Vương nói với vẻ hoảng hốt, ánh mắt biểu lộ sự lo lắng, "Ngay cả cậu ấy nói cái gì tôi cũng nghe không rõ lắm! Nhất định là cậu ấy không thể tự mình về được nên mới gọi điện thoại cầu cứu đấy!"
Dứt lời, ông vội vội vàng vàng đi giày, lớn tiếng gọi: "Tiểu Dương, Tiểu Dương!" Tiểu Dương là tài xế của nhà họ Vệ.
Kỷ Vân Vân theo sát phía sau bác Vương, "Tôi đi cùng với bác!"
Con đường này lái xe ước chừng chỉ cần năm phút đồng hồ, nhưng ngồi ở trong xe, hai người cũng vô cùng căng thẳng, mỗi giây mỗi phút đều trải qua rất khó khăn, ngoại trừ tài xế Tiểu Dương còn giữ được bình tĩnh.
"Ách. . . . . . Cậu Tử Hiên bị làm sao? Đừng có căng thẳng quá! Cậu ấy nếu có thể gọi điện thoại được, hẳn là cũng chưa đến nỗi chết!"
"Phi phi phi! Mau câm cái miệng của cậu lại cho tôi!" Bác Vương cất giọng giận dữ mắng mỏ.
Không lâu sau đó, bọn họ dừng xe ở ven đường, gần đó có một trụ điện thoại công cộng, dĩ nhiên, đây chính là trụ điện thoại Vệ Tử Hiên sử dụng để gọi về nhà, nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng của Vệ Tử Hiên đâu.
"Cậu Vệ, cậu Vệ, cậu đang ở đâu?" Bác Vương sợ hãi vội vàng kêu to.
Đúng lúc này, cánh cửa của tiệm bán bánh mì bên cạnh tự động mở ra kêu “đinh” một tiếng, một người phụ nữ có bộ dáng mập mạp chạy ra.
"Mọi người tới đón cậu ta phải không? Cám ơn trời! Cậu ta đang nghỉ ngơi trong tiệm của tôi, mọi người mau vào đi." Bà dẫn ba người đi vào trong tiệm.
Vệ Tử Hiên nhìn thấy mọi người tới, liền vịn vào vách tường đứng lên, hắn nhìn thấy kỷ Vân Vân được Tiểu Dương dắt đi về phía hắn, bước chân có vẻ hơi loạng choạng, nhất thời sắc mặt trở nên xám ngắt như xác chết.
"Trời ạ! Vân Vân. . . . . ." Hắn hỏi nhỏ: "Phẫu thuật thất bại rồi sao?"
Giọng nói này. . . . . . Không sai, đây chính là giọng nói của hắn! Giọng nói này vẫn quanh quẩn trong đầu cô gần hai tháng nay! Kỷ Vân Vân không kìm chế được, toàn thân trở nên run rẩy, cô đẩy tay tiểu Dương ra, cơ thể run run từ từ đi tới trước mặt hắn.
"Tử Hiên, chào đón anh về nhà."
"Cám ơn trời đất, tôi còn tưởng rằng. . . . . . Nếu mà thất bại, vậy mọi công sức cố gắng của chúng ta bỏ ra thật uổng phí!"
Câu nói này dường như rút cạn hết sức lực cuối cùng của Vệ Tử Hiên, cơ thể hắn trở nên mềm nhũn, ngất xỉu ngã vào người của Kỷ Vân Vân.
"Mau tới giúp một tay!" Kỷ Vân Vân hét lớn.
Không cần cô gọi, Tiểu Dương đã sớm chạy tới.
"Hình như cậu Vệ. . . . . . Bị thương!" Anh ta phát hiện bên trong áo sơ mi của Vệ Tử Hiên có quấn một lớp băng, dường như còn rỉ máu, "Hai người đợi ở đây một lát, tôi sẽ lái xe đến cửa tiệm."
Tiểu Dương đưa Vệ Tử Hiên cho bác Vương đỡ, sau đó chạy ra ngoài.
Không lâu sau, mọi người nghe tiếng xe dừng ở cửa, sau đó Tiểu Dương cũng vội vã chạy vào, cùng bác Vương dìu Vệ Tử Hiên ra xe, Kỷ Vân Vân cũng theo sau, đặt Vệ Tử Hiên gối đầu trên đùi cô.
Lúc này vệ Tử Hiên đã rơi vào tình trạng hôn mê, nên hoàn toàn không biết mình đang nằm trên đùi của Kỷ Vân Vân.
Ngay sau đó, xe đã chạy về tới nhà họ Vệ.
"Bác Vương, trước tiên dìu cậu Vệ vào phòng đã; Cô Vân Vân, cô gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, số điện thoại của ông ấy ở trong sổ ghi chép phía trên đó!"
Nhìn động tác của hai người rối loạn, Kỷ Vân Vân run rẩy nhấn phím điện thoại, trong lòng âm thầm cầu nguyện bác sĩ Lâm đang rảnh rỗi.
Điện thoại rất nhanh nhấc máy, sau khi nghe cô kể lại mọi chuyện, bác sĩ Lâm bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng, tôi lập tức đến ngay."
Gọi được bác sĩ khiến trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sau khi gác điện thoại, cô chạy lên lầu, xông vào phòng của Vệ Tử Hiên. Trên giường sắc mặt của Vệ Tử Hiên trắng bệch, áo sơ mi được cởi ra, ở bụng đang quấn một lớp băng dính đầy máu.
Kỷ Vân Vân cầm tay của hắn, nhẹ nhàng cọ xát qua lại, như hy vọng rằng có thể làm cho hắn cảm thấy ấm áp hơn. Bác Vương thấy cô đối với Vệ Tử Hiên có vẻ rất thâm tình, cho nên sau khi xử lý xong mọi chuyện, liền biết ý rời đi.
"Đừng đi. . . . . . Đừng rời bỏ tôi . . . . . . Vân Vân." Hắn lẩm bẩm.
Nước mắt tràn ra khóe mắt của Kỷ Vân Vân, cô dịu dàng nhìn hắn hứa: "Em sẽ không đi đâu hết, anh muốn em ở cạnh anh bao lâu, thì em sẽ ở bấy lâu."
Không biết có phải nghe được lời cô nói hay không, mà dường như hắn lại nặng nề chìm vào giấc ngủ mê man. Khi bác sĩ Lâm vào trong phòng để khám cho Vệ Tử Hiên, thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Ông vỗ nhẹ vào vai Kỷ Vân Vân, ý bảo cô nên tạm thời rời đi, yên tâm giao Vệ Tử Hiên cho ông.
"Làm phiền bác sĩ."
Kỷ Vân Vân lo lắng nhìn Vệ Tử Hiên đang nằm trên giường, sau đó xoay người rời đi, để bác sĩ Lâm cẩn thận kiểm tra cho hắn.
Thời gian dường như đã trôi qua cả một thế kỷ, cô cứ đi lại lại ngoài hành lang, đôi mắt không ngừng liếc nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt. Cuối cùng bác sĩ Lâm cũng bước ra cửa, sắc mặt xem ra có vẻ nặng nề và nghiêm trọng.
Kỷ Vân Vân sốt ruột bước tới gần, "Bác sĩ Lâm, sao rồi ạ?"
"Vợ chồng bác Vệ có ở đây không?"
"Không có ai ở đây cả."
"Ừ. Vậy thì. . . . . ." Bác sĩ Lâm nhíu chặt chân mày."Cô có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân hay không?"
Kỷ Vân Vân lắc đầu, sự lo lắng hiện hết lên trên mặt, "Không có, nhưng có điều. . . . . . Tôi nghĩ ở đây có rất nhiều người có thể giúp tôi!"
Bác sĩ Lâm nhìn cô một cái, rồi chậm rãi nói: "Tình trạng của cậu ta tệ hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi, vết đâm trên bụng mặc dù đã được xử lý và khâu lại, nhưng do không được chăm sóc tốt nên đã có nguy cô bị nhiễm trùng. . . . . ."
"Vết đâm?"
"Cô không biết sao?" Bác sĩ Lâm kinh ngạc dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Vài tuần trước, Tử Hiên đến bệnh viện tìm tôi, lúc ấy, trên người cậu ta bị đâm mấy nhát, bị thương không nhẹ, nhất là vết thương do dao đâm ở bụng."
"Tại sao lại như vậy chứ?"
"Tình hình chi tiết tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết hình như công ty của cậu ta ở Canada có nội gián, những dự án cơ mật của công ty bị bán ra bên ngoài, vì muốn ngăn cản Tử Hiên tiếp tục điều tra chuyện này, nên hình như đối phương đã thuê sát thủ để cảnh cáo hắn, Tử Hiên vừa mới quay về Đài Loan không lâu, liền bị cô đồ theo dõi. . . . . ."
"Khó trách anh ấy không có trở lại gặp tôi. . . . . . Nhưng tại sao anh ấy không gọi điện thoại về đây?" Sắc mặt Kỷ Vân Vân trắng bệch như tờ giấy.
Bác sĩ Lâm thở dài, "Thằng nhóc này từ nhỏ đã quen chịu đựng mọi khó khăn và đau khổ một mình. Tôi nghĩ, hắn không muốn liên lạc với người nhà, có lẽ là vì không muốn liên lụy tới họ!"
Kỷ Vân Vân thở dài, dù sao chăng nữa, cuối cùng Vệ Tử Hiên cũng đã về đến nhà rồi. . . . . .
"Trong này có một số thuốc kháng viêm và hạ sốt, cô nhớ cho cậu ta uống." Bác sĩ Lâm nhìn đồng hồ đeo tay, "Tôi phải đi rồi, nếu vào ban đêm bệnh tình của cậu ta có bất kỳ chuyển biến gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi, sáng mai trước khi tôi vào bệnh viện, sẽ ghé sang đây kiểm tra lại cho cậu ấy."
"Bác sĩ Lâm, cám ơn bác sĩ." Kỷ Vân Vân nhìn hắn mỉm cười vẻ cảm kích.
Khi bác sĩ Lâm ra về, mấy tiếng sau đó giấc ngủ của Vệ Tử Hiên rất bất ổn.
Sắc mặt hắn rất tệ, hai gò má lõm xuống, dưới hai mắt là những quầng thâm mệt mỏi.
Có người muốn hại Vệ Tử Hiên, đến tột cùng là những người nào đây?
Kỷ Vân Vân suy nghĩ, đầu ngón tay mảnh mai không tự chủ được khẽ xoa nhẹ bờ môi của hắn, trong lòng có chút mơ hồ. . . . . .
Sau đó, không kịp suy xét thêm điều gì nữa, cô cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nóng hổi của hắn, dọc theo cằm đi tới bờ môi bởi vì sốt cao mà bị khô nẻ, quên luôn mình là con gái nên cần phải thận trọng, cô dán đôi môi của mình lên môi hắn, cho tới khi cơ thể bất an của hắn nhúc nhích thì mới vội vàng dời môi đi.
-------------------
Trong ánh trăng mông lung, có một người đang rêи ɾỉ, âm thanh vừa nặng nề vừa khàn đυ.c.
Kỷ Vân Vân đang mơ màng nằm lật tới lật lui trên giường, đột nhiên giật mình tỉnh dậy, nhảy xuống giường, chạy tới bên cạnh Vệ Tử Hiên.
Ánh mắt của hắn nhắm chặt, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ không ngừng.
Kỷ Vân Vân đưa tay chạm nhẹ vào trán của hắn, mới phát hiện trán của hắn nóng vô cùng, nhưng nhiệt độ cơ thể lại rất thấp, cả người run rẩy không cách nào kiểm soát được.
Trời ơi! Cô nên làm cái gì?
Cô vội vã chạy xuống cầu thang, đến tủ lạnh và tìm được cái túi chườm lạnh, sau đó lại vào phòng tắm lấy một chiếc khăn lông khô, gói kỹ túi chườm lạnh lại, rồi quay trở lại phòng của Vệ Tử Hiên, áp túi chườm lên trán của hắn. Động tác của cô dường như đánh thức hắn, Vệ Tử Hiên cố gắng mở mắt ra.
"Vân Vân. . . . . ."
"Em đang ở đây." Cô dịu dàng xoa bờ vai của hắn.
"Tôi cứ nghĩ là em đã đi rồi." Hắn rên nhẹ, mơ màng nắm chặt tay cô.
Cô ngả người về phía trước, kéo luôn cả tấm chăn trên giường của mình đắp lên người hắn, nhưng không có một chút tác dụng nào, thậm chí hắn còn run rẩy dữ dội hơn.
Cô cắn môi, giật mình khi hắn đưa mặt dán sát vào lòng bàn tay của mình, dường như muốn tìm một chút ấm áp trên người cô.
Động tác này khiến cô lóe lên một suy nghĩ, do dự một giây, rồi cô bèn quyết định, tắt đi đèn, cởi hết áo quần trên người mình, vén tấm chăn đang đắp trên người hắn ra, nằm xuống bên cạnh hắn, vòng tay ôm trọn cơ thể hắn, giống như một con bạch tuộc tám chân cuốn chặt lấy hắn.
Vệ Tử Hiên kinh ngạc thở hổn hển, "Vân Vân, em không thể. . . . . ."
"Đừng. . . . . . Không cần lo lắng, đây là biện pháp duy nhất có thể làm cho anh ấm lại, hãy ngoan ngoãn nằm yên, không được cử động!"
Hắn quá yếu ớt, không còn hơi sức để giãy giụa, cũng không muốn chống cự lại làn hơi ấm áp từ cơ thể cô tỏa ra.
Nhiệt độ cơ thể cô từ từ truyền qua người hắn, những cơn run rẩy cũng từ từ giảm bớt và từ từ dịu lại.
Không khí trong phòng thật yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng hít thở của nhau.
Trong bóng tối, vệ Tử Hiên vươn tay ra ôm chặt cơ thể cô, càng lúc càng ôm chặt.
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai cô, khiến cơ thể cô chợt nóng bừng lên, cô nên cảm thấy xấu hổ, thậm chí là sợ hãi, đêm khuya như thế này, cô nam quả nữ ôm nhau. . . . . . Nhưng cô không cảm thấy sợ, cũng không thấy xấu hổ, giống như việc Vệ Tử Hiên ôm cô như thế, cũng là chuyện tự nhiên và bình thường. . . . . .
Vệ Tử Hiên nghiêng mặt qua, bờ môi của hắn tìm đến môi cô.
Cô chưa bao giờ biết rằng một nụ hôn lại có thể gợi lên cảm giác mạnh mẽ như vậy, cũng chưa bao giờ biết rằng trong cơ thể mình lại tồn tại nhiệt tình như vậy.
Cô choáng váng bám chặt bờ vai của hắn, theo bản năng hôn trả lại hắn, trong giờ phút này, cô quên hết tất cả mọi thứ, quên mình là ai, quên mình ở đây làm gì. . . . . . Thời gian không còn ý nghĩa, câu trả lời cũng không còn quan trọng.
Cuối cùng Vệ Tử Hiên cũng buông cô ra. Hô hấp của hắn trở nên không ổn định, giọng nói thì hỗn loạn, "Trời ơi! Vân Vân, em ấm áp như thế, mềm mại như thế. . . . . ."
Giọng nói của hắn dần dần trở nên khàn đυ.c, sự kích động vừa rồi đã làm hao hết thể lực còn sót lại của hắn. Hắn gục đầu vào vai cô, hơi thở từ từ điều hòa trở lại.
Theo bản năng cô giơ tay lên, vuốt nhẹ vào mái tóc đen dày của hắn, sau đó cô cảm thấy ở trên người cô, cơ thể hắn từ từ thả lỏng, hô hấp dần dần chậm lại.
Cô biết hắn đã ngủ rồi, nếu như giờ phút này cô mà cử động, sợ rằng sẽ làm hắn thức dậy!
Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng quyết định duy trì tư thế như cũ.
"Dù sao mình cũng luôn luôn dậy rất sớm, sáng sớm mai liền chạy về phòng, sẽ không ai biết. . . . . ." Cô tự nói với mình, rồi vùi đầu thật sâu vào trong gối.
Khi hai người nằm sát gần nhau như thế, không biết vì sao, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, khóe miệng hơi kéo lên biến thành một vòng cung thật đẹp, mang theo nụ cười xinh đẹp này, cô cũng rơi vào giấc ngủ.
Giờ phút này, không ai phát hiện ra, cửa phòng bị kéo ra tạo thành một khe nhỏ. . . . . .
Vệ Trọng Kiệt nắm chặt tay thành quả đấm, hàm răng nghiến chặt kêu ken két, "Vệ Tử Hiên! Mặc dù tao chưa gϊếŧ được mày, nhưng tao cũng sẽ không để cho mày được như ý muốn đâu, mày hãy chờ đó mà xem!"