- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngọt Ngào Và Lỗ Mãng
- Chương 8: Chúng Tôi Không Nhận Học Sinh Này Được
Ngọt Ngào Và Lỗ Mãng
Chương 8: Chúng Tôi Không Nhận Học Sinh Này Được
Bước chân Ninh Ly dừng lại, chậm rãi xoay người.
Lúc này là giờ lên lớp, một số nữ sinh đang đứng tụ chung một chỗ và chỉ chỏ vào cô.
Sau khi thấy rõ dung mạo Ninh Ly, mấy người đó không hẹn mà cùng sửng sốt.
Có một nữ sinh trong đó bĩu môi, ánh mắt chế giễu mỉa mai xem thường.
"Diệp Từ thật đáng thương, phải ở cùng với loại người như thế. Con gái của kẻ mang tội gϊếŧ người, nói không chừng tương lai cũng là kẻ gϊếŧ người!"
Cô ta nói không nhỏ, cho nên Ninh Ly nghe được rất rõ ràng.
Đối phương vốn dĩ cố ý nói cho cô nghe.
....Bố cô ta gϊếŧ người! Lỡ như cô ta cũng giống như bố cô ta thì làm sao bây giờ?
....Thầy! Em không muốn học cùng một chỗ với cô ta!
....Mẹ của cô ta còn phải chạy, chứng tỏ là cô ta và bố cô ta đều có vấn đề!
....Ha ha! Kiểm tra đứng đầu thì sao? Cũng không ai nuôi một đứa con hoang, không ai nuôi dưỡng!
...
Âm thanh hỗn loạn sắc bén tràn ngập vào đầu cô, khiến trong lòng cô vô cùng đau đớn.
Lời như vậy, từ khi còn nhỏ, cô đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Lúc đó, cô mờ mịt không biết gì, cũng không biết bản thân mình đã làm sai điều gì, chỉ có thể khóc lóc chạy về nhà.
Bà nội lần nào cũng ôm cô, nói: "A Ly của chúng ta không phải là không có ai thương, A Ly là bé con ngoan nhất."
Bà nội cô nói không sai.
Nhưng lúc ấy cô còn quá nhỏ.
Ninh Ly đã thử rất nhiều cách, những vẫn không thể xóa bỏ việc mình là mục tiêu để người khác chỉ trỏ.
Sau đó cô đều học trong im lặng, cố gắng để cho mình trở thành người vô hình.
Thành tích trung bình, tính cách hướng nội, trầm mặc ít nói.
Dần dần, những người kia cảm thấy không còn gì để nói, rồi cũng dừng lại.
Đến lúc này, Tô Viện đưa cô đến nhà họ Diệp.
Bọn họ nói cô phải cố gắng, để cái thiện thành tích.
Cô cho là mình xuất sắc hơn một chút, thì sẽ được bọn họ đón nhận.
Mà kì thi tháng đầu tiên sau khi nhập học, lúc cô thi vượt qua Diệp Từ, chào đón cô chính là nụ cười miễn cưỡng, kèm theo đó là mấy phần căm ghét.
Sau một lần chết, cuối cùng cô cũng đã hiểu, cho dù mình không làm gì sai, cũng vẫn bị gây khó dễ, bôi nhọ, đẩy vào đường cùng.
Chút ác ý này vốn cũng không có lý do.
Mà im lặng và nhẫn nhịn, sẽ khiến bọn họ càng thêm hung hăng.
"Cô mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa."
Ninh Ly lạnh giọng mở miệng.
Giọng cô bình tĩnh, đôi mắt đào hoa tĩnh mịch âm u lộ ra ý lạnh đến thấu xương, khiến người khác không rét mà run.
Vẻ chế giễu mỉa mai và nụ cười đắc ý trên gương mặt mấy người kia lập tức cứng đờ.
Trong lòng cô gái nói lúc nãy cũng cảm thấy sợ hãi, liền thẹn quá thành giận:
"Sao? Lẽ nào tôi nói không đúng? Có ai mà không biết bố cô lái xe đâm chết người, bây giờ còn mặt dày quấn lấy nhà họ Diệp! ? Cô...."
Ninh Ly bỗng nhiên nhấc chân đi tới.
Trong lòng cô gái kia chợt chột dạ, lời nói còn lại bỗng bị nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.
Một nam sinh bên cạnh thấy không ổn, lập tức đi lên:
"Cậu muốn làm gì!?"
Ở đây là tòa nhà văn phòng, cô có thể làm gì?
Một cước Ninh Ly đá thẳng vào cẳng chân cậu ta!
Nam sinh gào lên đau đớn, sắc mặt trắng bệch.
Không ai nghĩ tới Ninh Ly vậy mà không nói một lời liền ra tay, thậm chí là ngay cửa phòng làm việc!
Cậu ta sao có thể dám lớn lối như vậy?
Ninh Ly nắm cổ áo đồng phục học sinh của cô gái kia, đẩy tới trên lan can!
Lưng cô gái kia đau buốt, nửa người treo ở ngoài lan can!
"A!"
Mấy người xung quanh ngây ngốc tại chỗ.
Trong lòng nữ sinh trống rỗng, vẻ mặt kiêu ngạo cũng không còn, chỉ còn lại ánh mắt sợ hãi.
"Cứu mạng..."
"Ninh Ly!"
Âm thanh tức giận bỗng nhiên truyền tới từ phía bên cạnh.
Lúc Tô Viện đi giải quyết công chuyện thì vừa khéo trên đường quay lại gặp được chủ nhiệm Tôn, nên cũng đi cùng.
Ai ngờ mới vừa lên tầng, liền thấy cảnh tượng như vậy!
Nhìn cả người kia tản ra ý lạnh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy cô gái đó từ trên lầu xuống, huyệt thái dương Tô Viện giật giật.
"Con đang làm gì vậy!"
Phong thái được tôi luyện trong mười năm sống ở nhà giàu, lúc này đã tan thành mây khói.
Tô Viện giận đến cả người run rẩy.
Ninh Ly thì lại giống như không nghe thấy giọng của bà ta, ánh mắt cô hiện lên vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng đỏ của cô gái đầy vẻ hốt hoảng kinh sợ.
"Xin lỗi."
Cô ra lệnh.
Cô gái kia bị cô làm sợ đến choáng váng, nước mắt không ngừng tuôn ra, bờ môi trắng bệch khẽ run.
"Tôi, tôi xin lỗi..."
Ninh Ly cũng không thấy bất ngờ khi họ biết thân thế của cô.
Mặc dù bây giờ cô chưa chính thức nhập học, nhưng với ảnh hưởng của Diệp Từ nhà họ Diệp, trong trường học đương nhiên là sẽ có người "Giúp đỡ", truyền chuyện của cô đi cho mọi người đều biết.
Những người này, chỉ là mới bắt đầu.
Sau lưng còn không biết có bao nhiêu người đang chờ giẫm lên đầu cô.
Nếu cô giống như đời trước nhẫn nhục chịu đựng, sẽ chỉ làm bản thân mình rơi vào hoàn cảnh còn khó khăn hơn.
"Cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, nhớ không?"
Nữ sinh kia liền vội vàng gật đầu, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
Lúc này Ninh Ly mới kéo người trở về, buông tay ra.
Chân nữ sinh kia mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Sau đó Ninh Ly mới ngước mắt lên.
"Không có gì, mới đến, nên muốn nói chuyện một chút."
Trong nháy mắt trên hành lang đều là vẻ tĩnh mịch.
Sắc mặt Tôn Tuyền và Tô Viện đều trở nên cực kỳ đặc sắc.
Vừa nãy cô làm gì, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, mà cô lại còn dám nói như thế?
Tô Viện không nhịn được nói:
"Thời gian thi còn chưa kết thúc, con đã ra ngoài đánh nhau? Đây là ai dạy con vậy hả?"
Hôm nay mặt mũi của bà ta xem như bị mất hết!
Ninh Ly nghiêm túc nói:
"Tôi thi xong rồi."
Đã thi xong?
Chẳng lẽ là nộp giấy trắng!?
Tôn Tuyền đi qua, vẻ mặt nghiêm túc.
"Bà Diệp, học sinh thế này, Nhị Trung chúng tôi sợ là không nhận vào được."
Đây là chưa nhập học mà suýt chút nữa đã đẩy bạn học từ trên lầu xuống, sau này ai biết cô sẽ làm ra đến chuyện gì nữa!?
Thể diện nhà họ Diệp có lớn hơn nữa cũng không được!
Tô Viện vô cùng xấu hổ.
Vốn dĩ với thành tích của Ninh Ly, chuyển trường rất khó, mà cô còn gây chuyện ầm ĩ thế này!
Cô không thể vào Nhị Trung cũng không quan trọng lắm nhưng mấu chốt là danh tiếng nhà họ Diệp đã bị liên lụy rồi.
"Chủ nhiệm Tôn..."
Bà ta còn muốn giải thích, nhưng lại thấy mình không có tư cách gì.
Nhớ tới nét mặt của Ninh Ly vừa nãy, hờ hững mà xa cách, trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng xa lạ, thậm chí có chút sợ hãi.
Đây thực sự là con gái bà ta?
Sao bà ta có thể có đứa con gái như vậy chứ!
Tôn Tuyền lắc đầu:
"Bà Diệp, học sinh này, chúng tôi không nhận được."
Đúng lúc này, phòng làm việc của phòng giáo dục bỗng nhiên có người mở, Chu Phỉ vội vã đi ra, giống như đang tìm người.
"Ninh Ly? Ninh Ly?"
Anh ta vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Ninh Ly, vội vàng đi tới, vừa đi vừa áy náy nói:
"Ôi chao, thật là có lỗi với em, vừa rồi tôi lấy nhầm bài thi cho em, em..."
Nhận ra bầu không khí quỷ dị trong hành lang, bước chân anh ta dừng lại, cẩn thận hỏi:
"... Có chuyện gì vậy ạ?"
Tôn Tuyền nói:
"Lấy nhầm bài thi cũng không sao, học sinh này chúng ta không nhận vào."
Giọng nói Chu Phỉ lập tức cao lên tám mức độ:
"Cái này sao có thể được!?"
Không chờ Tôn Tuyền phản bác, anh ta đã đưa bài thi ra, khuôn mặt không kiềm được vẻ hưng phấn:
"Chủ nhiệm Tôn! Thầy xem bài thi này đi! Đây là bài thi lớp 12 tên lửa! Giáo viên lý hoá sinh đều cho điểm tối đa!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngọt Ngào Và Lỗ Mãng
- Chương 8: Chúng Tôi Không Nhận Học Sinh Này Được