Chương 6: Thiếu Nợ Ân Tình, Phải Trả

Nhà họ Diệp.

Cả biệt thự tràn ngập sự xấu hổ và nặng nề khiến người ta muốn nghẹt thở.

Ánh mắt Diệp Minh phức tạp nhìn về phía Ninh Ly, thử thăm dò:

"Ninh Ly, trước đây cháu... và cậu hai Lục có quen biết à?"

Ánh mắt của những người còn lại đều rơi vào trên người Ninh Ly.

Ninh Ly lạnh nhạt nói:

"Hôm nay lần đầu tiên gặp."

Trong lòng Diệp Minh thầm thở phào, nhưng lại nghi hoặc.

Nghe đồn tính tình Lục Hoài Dư cao quý lạnh lùng, theo lý thuyết không bao giờ nhúng tay vào những chuyện như vậy, mà thế nào lại..

Nhưng vẻ mặt Ninh Ly vẫn bình tĩnh, không nhìn ra được gì..

Ông ta bóp ấn đường:

"Được rồi, mọi người đi lên nghỉ ngơi trước đi. Diệp Thịnh, đi lên tầng với bố."

...

Diệp Từ dẫn Ninh Ly lên tầng hai.

Lúc đi ngang căn phòng để cửa hở, bước chân Ninh Ly hơi ngừng lại, nhìn thoáng vào.

Gian phòng rộng rãi sáng sủa, tấm màn màu trắng bay lên theo gió, mơ hồ có thể thấy được một góc bản vẽ.

Diệp Từ thấy thế, cười giải thích:

"Chị Ninh Ly, đây là phòng vẽ tranh."

Dì Triệu đi theo ở phía sau không nhịn được tán dương:

“Đây là phòng vẽ tranh ông chủ đặc biệt chuẩn bị cho cô cả… Cô hai! Tuần sau cô hai sẽ tham gia chung kết cuộc thi tranh chữ cúp Hoa Thanh. Phó chủ tịch hiệp hội vẽ tranh nói rằng cô hai có thể giành được vị trí thứ nhất đấy!”

Diệp Từ mím môi nở nụ cười:

"Dì Triệu, cuộc thi còn chưa bắt đầu mà. Huống hồ trong vòng này toàn là nhân tài ẩn dật, kết quả cũng khó nói lắm."

Đây là cuộc thi hai năm tổ chức một lần do hiệp hội vẽ tranh Vân Châu tổ chức, người dự thi không được vượt quá hai mươi tuổi, một trong những người chiến thắng có thể mở triển lãm tranh cá nhân, thậm chí còn có thể trở thành sinh viên đặc biệt của đại học Tây mà không cần thi đại học.

Diệp Từ quyết tâm muốn giành bằng được.

Ninh Ly nghe rồi lãnh đạm gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Chẳng biết tại sao, dì Triệu cảm thấy có chút lúng túng.

Ninh Ly này, đoán chừng là không biết cúp Hoa Thanh đại diện cho gì.

Chắc còn chưa tới 18.

Đôi mắt Diệp Từ lóe lên, đuổi theo, nhẹ giọng nói:

"Chị Ninh Ly, hôm đó cuộc thi rất náo nhiệt, chị cũng đi chứ?"

Ninh Ly lạnh nhạt nói:

"Tôi không có thời gian."

Diệp Từ sững sờ.

Chị ấy vừa tới Vân Châu, còn chưa quen cuộc sống nơi đây, còn có thể bận gì chứ?

Đoán chừng là không muốn đi.

Cô ta đã chủ động mời mà Ninh Ly còn thẳng thắn từ chối, đúng là không nể mặt mũi.

Trong lòng cô ta có chút không thoải mái nhưng không biểu hiện ra, cười dẫn cô tới tận phòng cuối cùng.

Mở cửa, đập vào là mắt là một màu xanh lam.

Diệp Từ cười nói:



"Căn phòng này, là mẹ bố trí theo sở thích của chị đó."

Ninh Ly nở nụ cười, đi vào.

Cô để ba lô màu đen lên trên bàn sách, rồi đứng ở cửa ra vào nhìn Diệp Từ.

"Còn có chuyện?"

Ý tứ đuổi người quá rõ ràng.

Diệp Từ cũng không phải là không có mắt, thấy bản thân mình không được hoan nghênh, cũng không định ở lại.

Cô ta tự cảm thấy thái độ của mình đối với Ninh Ly cũng xem như là không tệ, nhưng ai ngờ đối phương lại không cảm kích.

"Không có gì, em không quấy rầy chị Ninh Ly nghỉ ngơi nữa."

Nói xong, liền đóng cửa rời đi.

Dì Triệu không nhịn được nhíu mày, ghét bỏ quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói:

"Cô chủ, không nghĩ tới cô Ninh này, tính tình lại tiểu thư như vậy. Cô thật lòng mời cô ta, mà cô ta còn không biết cân nhắc."

Diệp Từ vén tóc ra sau tai, ý cười trên mặt nhạt đi rất nhiều.

"Chị Ninh Ly mới đến, có khó chịu thì cũng rất bình thường."

Dì Triệu nhỏ giọng thì thầm:

"Ở đây có gì mà khó chịu chứ? Đúng là không có giáo dục!"

Diệp Từ không nói thêm gì nữa, đi thẳng đến phòng của Tô Viện.

...

Phòng của Ninh Ly sắp xếp rất tinh tế, khắp nơi đều lộ ra hơi thở của cô gái trẻ, còn có thoang thoảng hương hoa nhài.

Ninh Ly quét mắt nhìn một vòng, sau đó cầm lấy bình thơm hoa cỏ để trên bàn đi vào phòng vệ sinh, đổ hết vào bồn cầu, rồi đi mở toang cửa sổ.

Không khí cuối thu vẫn còn khô nóng.

Cô hít sâu, đợi đến lúc mùi hương đó dần dần tản đi, cô mới dần dần giãn ấn đường.

Mười một năm Tô Viện không có một lần hỏi thăm cô, thì sao có thể biết rõ cô thích gì, không thích cái gì.

Trang trí này, màu sắc này, mùi hương này, đều là Diệp Từ thích.

Năm đó bị giam lỏng trong viện dưỡng lão, Diệp Từ thỉnh thoảng có đi thăm cô, lần nào cô cũng ngửi thấy hương hoa nhài trên người cô ta.

Lần nào cũng khiến dạ dày cô cuồn cuộn, cả đêm khó ngủ.

Cũng may chỗ này cô cũng không ở quá lâu.

Không khí thanh tịnh hiếm thấy rất nhanh bị tiếng chuông báo có tin nhắn phá vỡ.

Cô lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, mới mấy giây ngắn ngủi, đã nhận được mười mấy tin:

[A a a Chị Ly! Đoán xem em ở trong tầng hầm tìm được cái gì này? Bản phác thảo hai năm trước của chị đó!]

[Cái này chị bỏ đúng không? Cho em đi cho em đi cho em đi! ]

[Van cầu! Mau cứu nhóc con này đi mà!]

Ninh Ly đau đầu day day huyệt thái dương, rồi mới nhập chữ:

[Em bán bao nhiêu tiền? ]

Trong nháy mắt đối phương yên tĩnh.

Một hồi lâu, đối phương mới dè dặt trả lời.

[Đối phương định giá sáu. Nhưng em chưa đồng ý! Dù sao cũng là của chị Ly mà phải không? Ha ha ha...]

Ninh Ly không trả lời ngay mà chuyển đề tài.

[Chị nhớ là em muốn tham gia chung kết cúp Hoa Thanh đúng không?]

Lần này, đối phương im lặng rất lâu.

[Chị Ly, chị đừng dọa em, lúc nào mà chị lại quan tâm đến mấy cuộc thi nhỏ cũ nát này? Chị...không có chuyện gì chứ!?]



Ninh Ly rót cho mình ly nước.

Bây giờ có rất nhiều chuyện để cô quan tâm.

[Được hạng nhất, bản phác thảo đó thuộc về em, tiền thuộc về chị.]

[! ! ! ]

[Chị Ly đang nói nghiêm túc đúng không?]

Ninh Ly không trả lời lại, mà vuốt xuống dưới, tìm thấy một dãy số ghi chú "NULL".

Cô gửi tin nhắn qua.

[Điều tra chiếc xe này có phải bị người ta động tay động chân hay không?]

Kèm theo bên dưới là chuỗi biển số xe.

Đối phương liền lập tức trả lời.

[Chuyện này cũng đáng cho chị tìm đến em sao? ]

[Tiện thể, em nhận đi thi. ]

Đối phương gọi điện thoại tới.

Ninh Ly nhận điện thoại.

Người đàn ông phía bên kia không giấu được được vẻ kinh ngạc của mình:

"Chuyện gì đã xảy ra? Một năm trước không phải chị đã nói sau này không nhận nữa sao?"

Ninh Ly uống một hớp nước, tựa lưng vào ghế ngồi, liếʍ bờ môi trơn bóng.

"Thiếu tiền."

Đối phương cao giọng, như vừa nghe được chuyện cười gì đó:

"Chị nói cái gì?"

Ninh Ly uốn tóc.

"Thiếu nợ ân tình, phải trả."

...

Trình Tây Việt đưa Lục Hoài Dư về Vân Đỉnh Phong Hoa.

Một năm trước, ông cụ Lục đặc biệt mua chỗ này để tiện cho Lục Hoài Dư dưỡng bệnh.

Biệt thự này ở ngay trung tâm thành phố, giá cả không rẻ.

Lúc sắp xuống xe, Lục Hoài Dư nhận một cuộc điện thoại.

Anh thuận tay nhấn nghe:

"Ông nội."

Giọng ông cụ mạnh mẽ vang lên.

"Hoài Dư, chú Yến của cháu đã tìm được một chuyên gia cho cháu, ngày kia sẽ về nước. Cháu xem khi nào thì trở về, hay là bảo người đi Vân Châu tìm cháu?"

Trình Tây Việt liếc mắt nhìn anh.

Lục Hoài Dư xuống xe, đóng cửa xe, lưu loát dứt khoát.

"Không cần."

Đây rõ ràng là ý muốn từ chối.

Giọng ông cụ trầm xuống.

"Nhưng sao có thể kéo dài được chứ? Đã một năm, cháu…."

Lục Hoài Dư đứng thẳng người, mỉm cười.

"Cháu ở đây, có chuyện cần làm."