Chương 3: Muốn Đền Không?

Lục Hoài Dư.

Nhà họ Lục ở thủ đô, đời đời huân quý.

Mà vị cậu hai Lục này, ở bên ngoài rất nổi danh.

Dung mạo Thanh Tuyệt, Cao Lĩnh chi hoa. [3]

Cho dù tính tình lười biếng kiêu ngạo, ngông nghênh, những vẫn thu hút vô số các cô gái ở thủ đô đổ xô vào.

Nhưng càng làm người sợ hơn chính là anh ở trên thương trường thủ đoạn vô biên.

Chỉ là đến lúc anh thật sự trở thành người nắm quyền nhà họ Lục, cũng chưa từng cưới vợ, thậm chí ngay cả nửa tin scandal cũng chưa từng có.

Đời trước, Ninh Ly với vị đại gia này có có hai lần gặp mặt.

Lần đầu tiên, đúng là ở Vân Châu, nhưng mà không phải là ở nhà họ Diệp.

Khi đó cô nghe mọi người bên trong nói thân phận của anh, cô còn tò mò sao anh đang yên đang lành lại từ thủ đô tới Vân Châu làm gì.

Sau cô mới hiểu được, lần đi đến Vân Châu đó là để khám bệnh.

Biết rõ nội tình cũng không có nhiều người, Ninh Ly chỉ là vô tình nghe, còn cảm khái kể cả là thiên chi kiêu tử[1], cũng chưa chắc mọi việc đều hoàn mỹ hết.

[1]: Con cưng của trời: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Thật không nghĩ tới, lần này thế mà lại nhìn thấy anh ở nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp ở Vân Châu tuy là có máu mặt, nhưng so với nhà họ Lục ở thủ đô thì không đáng nhắc tới.

Cô nhớ đời trước, Lục Hoài Dư và nhà họ Diệp không thường gặp nhau, nếu không lấy tính cách người nhà họ Diệp, có thể leo lên bắp đùi này, chắc chắn đã sớm không nhịn được tuyên bố với toàn thế giới rồi.

Cũng không biết lần này vì sao người có địa vị cao lại hạ mình trước người có địa vị thấp, theo sau Trình Tây Việt tới đây.

Nhưng mà...

Tới rồi, lại ngay cả cửa xe cũng không mở, nửa chút mặt mũi cũng không cho.

Tính cách ngạo mạn như vậy, đúng là người bình thường hầu hạ không nổi.

Người này là Lục Hoài Dư mà.

Lúc này, Tô Viện đã từ dì Triệu nghe được thân phận của Lục Hoài Dư, cũng rất kinh hãi.

"... Khách quý đến, sao không mời vào?" Bà ta hơi nhíu mày, hỏi: "Đúng là quá thất lễ mà!"

Dì Triệu nhanh chóng giải thích:

"Bà chủ, đây là ý của cậu chủ Trình, nói cậu hai Lục gần đây nghỉ ngơi không tốt, ở trên xe mới hiếm khi chợp mắt được một lát nên bảo chúng tôi không được quấy rầy."

Đây là ý của Trình Tây Việt thì hiển nhiên càng là ý của Lục Hoài Dư.

Tô Viện nghe xong, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng không có nói thêm gì.

Người ta xuất thân cao sang, muốn ngủ chỗ nào mà không được? Nếu như tùy tiện đánh thức, thì thực sự không ổn chút nào.

"Vậy chúng ta đi vào trước."

Tô Viện nhỏ giọng, quay đầu thúc giục Ninh Ly.

Ninh Ly thu tầm mắt lại, đeo balo xuống xe.

Một đám người đi đến cửa lớn.

Bên trong xe, ánh mắt Lục Hoài Dư ngưng lại, bỗng nhiên mỉm cười.

Ngày hôm qua, Trình Tây Việt đã đưa tất cả tài liệu về cô gái nhỏ cho anh xem, còn liên tục nói cô gái nhỏ này có số khổ, cảnh cáo anh không được bắt nạt người ta.



Nhưng anh thấy cô gái nhỏ này, không phải là người dễ để người khác bắt nạt.

Tính tình hơi nóng nảy, muốn che giấu cũng khó .

...

"Mẹ! Mẹ về rồi!"

Vừa mới bước vào cửa lớn, một giọng nói trong trẻo vui mừng vang lên từ sảnh trước.

Âm thanh chói tai này làm khóe mắt Ninh Ly giật một cái.

Cô không chút biến sắc ngước mắt nhìn.

Một cô gái trẻ mặc áo liền váy lụa mỏng màu trắng, đang chạy tới hướng bọn họ.

Chiếc váy được thiết kế riêng tôn lên vòng eo mảnh mai của cô ta, mái tóc đen dài ngang lưng buông xỏa, gương mặt xinh đẹp và đôi mắt hạnh nhân sáng rực.

Khí chất cả người cao quý dịu dàng, khiến người khác cảm thấy có chút gần gũi thân thiết.

Thấy cô ta, trong nháy mắt vẻ mặt Tô Viện ôn nhu đi rất nhiều, duỗi tay ôm cô ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô ta.

"Tiểu Từ, không phải hôm nay con nói muốn cùng Tương Tương đi xem triển lãm tranh sao? Như thế nào còn ở nhà?"

Diệp Từ ở trong ngực bà ta cọ cọ, làm nũng nói:

"Con lo lắng cho mẹ!"

Cô ta hơi rời khỏi vòng tay Tô Viện, giữa lông mày mang theo vài phần lo lắng:

"Trên tin tức nói, tối hôm qua trên đường cao tốc đi Vân Châu xảy ra tai nạn xe, mặc dù biết mẹ với mọi người ngủ lại Lâm Thành, nhưng con vẫn không yên lòng, nên liền nghĩ ở nhà đợi thêm đến lúc nữa."

Tô Viện sờ sờ khuôn mặt của cô ta, nhìn thấy vết thâm đen nhạt, đau lòng nói:

"Tiểu Từ, tối hôm qua con không ngủ sao? Thực ra không cần lo lắng mẹ..."

Diệp Từ mím môi nở nụ cười.

"Con chính là muốn chờ mẹ mà."

Tô Viện nói:

"Sau này mẹ nhất định sẽ không để Tiểu Từ lo lắng, mà đừng lại chờ như vậy nữa, để thân thể xấu đi, mẹ cũng đau lòng lắm, biết không?"

Ninh Ly đứng ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt, khóe mắt xẹt qua một tia trào phúng.

Đúng là tình mẹ con sâu nặng.

Dù là ai thấy cảnh này, đều sẽ cho rằng hai người là mẹ con ruột thịt.

Diệp Từ chờ bà ta một buổi tối, bà ta đau lòng.

Cô thì chờ mười một năm, cũng chưa từng nghe bà ta nói một câu xin lỗi.

Diệp Từ dời ánh mắt, lúc này mới nhìn đến Ninh Ly.

Khi thấy rõ dáng vẻ Ninh Ly, khóe miệng cô ta đang mang ý cười đột nhiên cứng lại.

Cô gái trước mặt mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean màu đen, trên vai chỉ đeo một cái ba lô màu đen.

Rõ ràng là phối hợp cực kỳ đơn giản nhưng mặc trên người cô, lại vô cùng đẹp mắt.

Tóc đen buông xuống qua bả vai, càng làm nổi bật lên cần cổ nhỏ dài trắng nõn.

Làm cho người ta chú ý nhất chính là gương mặt.

Trong sáng, xinh đẹp.



Đôi mắt hoa đào mờ ảo lấp lánh, giữa hai lông mày lại mang theo vài phần hờ hững.

Dù chỉ đứng như vậy, không nói gì cũng đã đủ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Diệp Từ cong đôi mắt cười:

"Mẹ, đây chính là chị gái Ninh Ly sao?"

Tô Viện có chút xấu hổ lúng túng.

Mấy năm nay, bà ta chưa bao giờ nhắc qua với nhà họ Diệp về sự tồn tại của Ninh Ly.

"Đúng. Từ hôm nay trở đi, Ninh Ly sẽ ở đây. Bố con đâu?"

Diệp Từ chỉ lên lầu:

"Bố đang ở tầng hai ạ, anh Tây Việt cũng ở trên đó."

Mặc dù nhà họ Diệp và nhà họ Trình đều là nhà giàu ở Vân Châu, nhưng giao tình hai bên không tính là sâu.

Nhà họ Diệp ở Vân Châu kinh doanh khách sạn, trước đây chỉ có thể coi là ở hạng hai, những năm gần đây gặp được may mắn, mới phất lên.

So với một gốc làm quan lâu năm của nhà họ Trình thì kém rất nhiều.

Chỉ là Diệp Từ với cô gái út nhà họ Trình, Trình Tương Tương là bạn thân, nên cũng thuận miệng gọi là anh Tây Việt

Tô Viện gật đầu, nói với dì Triệu:

"Dì dẫn Ninh Ly lên phòng để nó nhìn qua đi."

Trình Tây Việt tới rồi, bên ngoài còn có vị cậu hai Lục, đoán chừng trong thời gian ngắn, Diệp Minh không có thời gian để ý tới chuyện Ninh Ly.

Dì Triệu còn chưa kịp đồng ý, Diệp Từ liền nói:

"Mẹ, phòng chị gái sát bên phòng con, hay để con dẫn đi cho."

Mắt thấy cô hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tô Viện cũng thoải mái không ít.

"Được, xem xong con cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Diệp Từ dẫn Ninh Ly đi lên tầng.

Nhưng mà, Ninh Ly vừa mới đi được một bước, thì bỗng nhiên bên cạnh bay tới một cơn gió lạnh!

Con ngươi Ninh Ly híp lại, dưới chân hơi động lập tức né ra.

Bỗng nhiên "ầm" một tiếng, đồ vật gì đó đang bay, đυ.ng phải bàn trà sứ Thanh Hoa[2].

Ầm!

Trong nháy mắt bình Sứ Thanh Hoa chia năm xẻ bảy!

Một cậu bé khoảng chừng mười tuổi bỗng nhiên hét lên một tiếng, từ sau sofa vọt ra, chỉ vào Ninh Ly mắng:

"Này! Chi vừa làm bể sứ Thanh Hoa bố thích nhất! Chị đền đi!"

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn lại.

Chẳng biết lúc nào Lục Hoài Dư đã xuống xe, đang nghiêng người dựa ở trên khung cửa, cười như không cười nhìn cậu bé trai.

"Đúng lúc, sứ Thanh Hoa của bố cậu đυ.ng bể đồng hồ của tôi, muốn đền không?"

----

[2]: Thanh hoa sứ (blue and white porcelain)là dòng tiêu biểu của nghệ thuật gốm sứ, mỗi tác phẩm như một bức tranh thủy mặc, lấy men trắng làm nền, chỉ dùng một màu mực, sắc độ chỉ biểu đạt qua độ đậm nhạt của bút pháp, y hệt như một tác phẩm Trung Quốc hoạ. Vì vậy khi thưởng thức một chiếc tác phẩm Thanh hoa sứ cần thưởng thức dưới góc độ một tác phẩm hội hoạ trên sứ,ngoài ra chất quyến rũ của ngọc, cùng các bọt khí bất quy tắc được tạo thành qua men nung củi cũng mang lại giá trị sưu tập của tác phẩm.

[3]: *Dung mạo thanh tuyệt: ý nói cực kỳ đẹp (nguồn: baidu) ,Cao lãnh chi hoa: ý chỉ những thứ chỉ có thể nhìn thấy mà không thể chạm tới, ngoài tầm với của bản thân (nguồn: baidu)