Anh áp tới quá gần, đến mức Ninh Ly thấy rõ được bóng dáng mình trong mắt anh.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe xẹt qua bên tai, như gió thổi nhẹ.
Lúc nói chuyện, người đàn ông phả ra hơi thở ấm áp.
Bỗng nhiên Ninh Ly cảm thấy không gian xung quanh căng thẳng hơn một chút.
Cô không chút biến sắc lui về phía sau mấy bước, gật đầu.
"Biết rồi."
Thấy động tác lén lút của cô gái nhỏ, đuôi lông mày Lục Hoài Dư hơi nhíu lại, đứng thẳng người lên.
Sau đó, anh nhìn về phía Quý Trữ.
"Xe nào là của cô ấy?"
Quý Trữ nhấc ngón tay chỉ về một chiếc xe siêu tốc độ màu đỏ.
Xe này là của anh ta, nhưng Ninh Ly còn quen hơn anh ta.
Lúc trước cô giúp anh ta sửa chính là chiếc xe này, sau khi cải trang lại, cũng là Ninh Ly tự mình chạy, nên sẽ không có chuyện gì.
Lục Hoài Dư giương cằm của mình lên.
"Đi."
Ninh Ly ngẩn người, kinh ngạc liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh dẫn đầu đi về phía chiếc xe kia.
Vẻ mặt Trình Tây Việt khẽ thay đổi:
"Lục Nhị?"
Mọi chuyện gần đây có vẻ đang chuyển biến tốt hơn, thế nào lại….
Nhưng Lục Hoài Dư đã đến trước cửa xe.
Anh quay đầu lại nhìn Ninh Ly.
Không cần nói, tất cả mọi người cũng đã biết rõ ý đồ của anh.
Anh muốn đi cùng với Ninh Ly?
Quý Trữ vốn định đi tới, nhưng nhìn thấy như vậy liền dừng bước.
Ninh Ly không ngờ Lục Hoài Dư lại muốn đi cùng cô.
Anh rất tin tưởng cô, nhưng lẽ nào không sợ xảy ra sự cố gì sao?
Đường núi Tiểu Tùng quanh co, có bảy khúc cua liên tục, cho dù là tay đua xe dày dạn kinh nghiệm cũng không dám xem thường.
Chuyện này...
"Em gái Ninh Ly, lát nữa đua, nhớ cẩn thận đấy!"
Trình Tây Việt bỗng nhiên đi tới:
"Tiền chỉ là chuyện nhỏ, an toàn mới là quan trọng, biết không?"
Giọng điệu của anh ta nghiêm túc hiếm thấy.
Ninh Ly liếc mắt nhìn anh ta một cái, chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy hình như anh ta so với cô còn căng thẳng hơn.
Đây là... bởi vì Lục Hoài Dư lên xe?
Đúng rồi, Lục Hoài Dư đến Vân Châu là để dưỡng bệnh, bây giờ đi thế này cũng có hơi lo một chút.
Cô đáp một tiếng.
"Vâng."
...
Ầm ầm.
Hai chiếc xe siêu tốc độ đậu ngang hàng nhau, tiếng nổ xe vang rền bùng nổ cả toàn trường đua!
Đám người xung quanh phát ra tiếng huýt sáo và tiếng gào thét chói tai, gần như muốn phá tan bóng đêm dày đặc này.
Việc Ninh Ly thi đấu giao thủ với Tương Phàm vốn đã đủ kí©h thí©ɧ, huống hồ bên ghế phụ của cô còn có người đang ngồi là Lục Hoài Dư!
So với bốn phía ồn ào, vẻ mặt Ninh Ly vẫn bình tĩnh.
Cô thuần thục kiểm tra lại các bộ phận xe một lần nữa rồi mới sờ vào tay lái.
"Đai an toàn."
Cô nhắc nhở.
Lục Hoài Dư vừa kéo đai an toàn, vừa hỏi:
"Trước đây đã đua mấy trận rồi?"
"Không nhiều."
Thực ra lúc Ninh Ly bắt đầu tiếp xúc với cái này, là từ chuyện của Ninh Hải Châu.
Ông ta uống rượu gây ra chuyện, đến cả cô cũng bị tội danh này liên lụy.
Khi ấy còn nhỏ, cô không hiểu chuyện đó là thế nào, chỉ biết là bởi vì rượu và xe mà cô mới không còn bố và mẹ.
Ban đầu ở trên đường cô để ý đến đủ loại xe, xem một số ít tài liệu về xe, thỉnh thoảng còn chạy tới xưởng sửa xe.
Ông chủ nhìn thấy cô gái nhỏ đáng thương, lại còn xinh đẹp, nên cũng rất quan tâm, hay dẫn cô đi chơi.
Đi chung lâu như vậy, Ninh Ly cũng học được một vài thứ.
Sau một lần ngẫu nhiên ông chủ phát hiện cô rất có thiên phú về mấy thứ này, liền đáp ứng để cho cô thêm một công việc.
Thỉnh thoảng sửa xe, còn đa số là cải tạo lại xe.
Có đôi khi tâm trạng không tốt, Ninh Ly cũng có thể lái xe đi ra ngoài chạy một vòng.
Thật sự cô không có hứng thú với thi đấu, chỉ chơi mấy lần rồi thôi, huống hồ một năm trước xảy ra chuyện, vừa khéo bị bà nội phát hiện.
Từ khi sinh ra, cô chưa bao giờ làm bà buồn, và đó là lần đầu tiên bà giận cô đến rơi nước mắt.
Vì vậy Ninh Ly không bao giờ đυ.ng vào xe nữa.
Nhưng sống lại một lần nữa, cô mới biết, có một số chuyện, làm còn tốt hơn so với không làm.
Nếu như bà nội biết rõ tình cảnh cô bây giờ, sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Một tiếng còi kéo tâm tư Ninh Ly về.
Cô nhìn về phía trước, vặn chìa khoá, tiếng nổ xe vang lên, săm lốp xe ma sát vào mặt đất, gần như muốn bốc cháy!
Ánh sáng đan xen chiếu vào mặt Lục Hoài Dư.
Anh thầm nở nụ cười, đùa giỡn:
"Mạng của tôi đây giao vào tay em đấy."
Tiếng còi vang lên, lá cờ trắng đen cách đó vẫy xuống!
Ninh Ly đạp mạnh ga, chiếc xe siêu tốc độ màu đỏ trong nháy mắt chạy nhanh như bay!
Chiếc xe siêu tốc độ màu vàng kim của Tương Phàm cũng chạy theo!
Bụi mù nổi lên bốn phía, hai chiếc xe thoáng chốc đã phóng đi!
...
Nhìn hai chiếc xe nhanh chóng biến mất ở trước mắt, Trình Tây Việt nhíu mày lại.
Quý Trữ liếc mắt nhìn anh ta một cái, cười càn rỡ:
"Anh Tây Việt, không cần lo lắng, trận này Ninh Ly thắng chắc."
Tuy Tương Phàm đã thắng không ít lần, thế nhưng hôm nay đối thủ của cậu ta là Ninh Ly.
Quý Trữ đã sớm mặc niệm giúp cậu ta ba giây ở trong lòng.
Không biết hôm nay con ông cháu cha này thua đến sạch qυầи ɭóŧ, có bị gọi về đánh chết hay không.
Trình Tây Việt không lên tiếng.
Anh ta không phải lo lắng thắng thua.
Mà là lo... Lục Hoài Dư.
...
Ninh Ly lái hướng về đường phía trước rất nhanh, cảnh sắc hai bên cũng rất nhanh lùi về sau.
Sau đó là Tương Phàm theo sát cô liên tục.
So với Ninh Ly, Tương Phàm rất quen thuộc với nơi này, cũng biết thế nào mới có thể nhanh mà an toàn.
Rất nhanh, cậu ta cũng biểu hiện ưu thế của mình.
Lúc đến khúc cua thứ ba, cuối cùng cậu ta cũng thành công vượt lên!
Đường vòng quanh núi rất chật hẹp, càng hướng lên trên, càng dốc.
Nói cách khác, Ninh Ly muốn thắng quay về, xác xuất rất thấp.
Ninh Ly hình như cũng ý thức được điểm này, nên vẫn luôn theo ở phía sau, không tiếp tục nỗ lực vượt qua, nhưng không bị Tương Phàm bỏ rơi quá xa.
Hai người từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách nhất định.
Tương Phàm nhìn qua gương chiếu hậu, xì cười ra tiếng.
"Có chút bản lãnh này mà cũng muốn thắng tôi?"
Núi Tiểu Tùng này có bảy khúc cua, một khúc cua so với một khúc cua còn nguy hiểm hơn, chỉ có khúc cua thứ ba và thứ sáu là thích hợp nhất để vượt qua.
Ninh Ly mới đến, đoán chừng là không biết những chuyện này.
Cô thua chắc rồi!
Xe một đường chạy như bay, mắt thấy sắp rẽ vào khúc cua thứ sáu.
Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ chịu trách nhiệm tính giờ, hưng phấn hô:
"Cậu Tưởng, mười một phút ba mươi sáu giây!"
Tưởng Phàm chạy đến vị trí này trong thời gian ngắn nhất!
Chiếc xe siêu tốc độ màu vàng óng trong nháy mắt đã chạy vòng qua khúc cua thứ sáu!
Tương Phàm cười lạnh, Ninh Ly đã bỏ mất cơ hội cuối cùng.
Cũng không biết cô ăn nhiều khí thải như vậy rốt cuộc là có mưu đồ gì.
Rất nhanh đã đến khúc cua lớn cuối cùng.
Đây là khúc cua có góc độ nguy hiểm nhất, đã từng xảy ra sự cố không ít lần.
Nếu như không cẩn thận bay ra khỏi đường, chính là xe hỏng người chết.
Tương Phàm giảm tốc độ lại.
Nhưng vào đúng lúc này, cậu ta lại thoáng nhìn thấy Ninh Ly ở phía sau đang nhanh chóng tới gần!
Cô ta vậy mà không có giảm tốc độ!?
Cô ta điên rồi!
Một sự chênh lệch, hai chiếc xe sát nhau chạy qua, Ninh Ly lần thứ hai vượt lên!
Tương Phàm không nhịn được mắng ra tiếng, máu dồn lên não, suýt chút muốn tăng tốc.
Nhưng đáy lòng sợ hãi, cuối cùng cậu ta đè lại kích động này.
"Nếu cô muốn chết, ông đây cũng không đi hầu đâu!"
Chiếc xe siêu tốc độ màu đỏ chạy qua khúc cua với tốc độ cực nhanh!
Chỉ cần sai lệch một chút, xe sẽ rơi xuống sườn núi!
Tiếng ma sát săm lốp xe với đường nhựa vang lên đến tê dại cả đầu.
Nhưng mà, hình ảnh theo dự đoán không xuất hiện.
Thân xe linh hoạt hiểm hóc lướt qua khúc cua cuối cùng, xông thẳng lên trên đỉnh núi.
Trong lòng Tương Phàm chìm xuống! Nhưng lúc này muốn nghĩ đuổi theo, đã không còn kịp nữa rồi.
Chênh lệch đã bỏ xa hoàn toàn.
Ninh Ly giống như là con ngựa siêu phẩm.
Cuối cùng tiếng còi vang lên!
Ninh Ly dẫn đầu vọt qua điểm cuối!
"Mười ba phút mười bốn giây! Đã ghi lại!"
m thanh không nhịn được hưng phấn truyền đến.
Mọi người chờ đợi ở trên đỉnh ngọn núi đều sôi trào lên!
Trong đám người, không biết là ai bỗng nhiên hô lên một tiếng:
"Em gái! Theo quy củ, người thắng phải ở trước mặt mọi người hôn môi!"