Chương 12: Lên Xe, Tôi Đưa Em Đi

Giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn Cello, lọt vào trong tai, mang theo một chút tê dại.

Ninh Ly quay đầu lại, đập vào mắt chính là một dung mạo trắng trẻo độc nhất vô nhị.

Cô chớp mắt.

"Cậu hai Lục?"

Mắt Lục Hoài Dư sâu kín quét nhìn cô gái nhỏ, rồi lại nhìn về phía Quý Trữ, đuôi lông mày hơi nhếch lên.

"Muốn đi đâu vậy?"

Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên Ninh Ly cảm thấy như mình làm sai chuyện gì đó rồi bất ngờ bị tóm vậy.

Lúc này Quý Trữ cũng mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.

Dung mạo như vậy, lại còn là nhà họ Lục.

Lục Hoài Dư!?

Sao anh ta lại tới đây chứ!?

Không phải, mấu chốt là….hình như anh ta và Ninh Ly có quen biết nhau?

Trước đó không nghe cô nói tới!

Ninh Ly dừng một chút.

"Có chút việc riêng."

Đôi mắt Lục Hoài Dư hơi nhíu lại.

Việc riêng?

Cô gái nhỏ chỉ vừa mới vào cấp 3 thì có việc riêng gì mà phải đi giải quyết vào giờ này?

Anh đưa túi trong tay cho cô.

"Cầm."

Ninh Ly nghi hoặc nhận lấy.

"Gì vậy…"

Thấy một chồng sách và đề thi, Ninh Ly lập tức nuốt lời còn lại trở vào.

"Đã lên lớp 12 rồi, nên để tâm trí vào việc học hơn đi."

Lục Hoài Dư lãnh đạm nói.

Ninh Ly nhìn chồng sách mới tinh dày cộp, trong lòng có chút phức tạp.

Rốt cuộc Lục Hoài Dư nghĩ như thế nào vậy!?

"Cậu hai Lục, muộn rồi mà anh còn tới đây, không phải chỉ vì đưa cho tôi những thứ này thôi chứ?"

Ninh Ly mở miệng hỏi.

Lục Hoài Dư không tập trung nói:

"Tôi hẹn Trình Tây Việt ở đây, cậu ta đến muộn, nên tôi đi dạo một chút."

Ninh Ly nửa tin nửa ngờ.

Hai cậu chủ này hẹn ở đâu không hẹn, lại hẹn ở trước cửa ra vào Nhị Trung?

Cô nhớ không lầm thì trung học phổ thông Lục Hoài Dư chỉ học có một năm, đại học thì chỉ có một năm rưỡi, cuối cùng chỉ có hai năm đã học xong.

Vậy mà anh lại biết rõ lớp 12 cần mua sách gì sao?

Thế nhưng, nếu nói là anh đặc biệt tới đưa sách cho cô, thì hình như có chút kì lạ.

Lục Hoài Dư nhìn cô.

Trong lòng Ninh Ly thầm cảm thán, cất những cuốn sách vào trong balo đeo sau lưng.

Ba lô vốn dĩ trống rỗng lập tức trở nên căng phồng.

Ninh Ly không nhớ rõ bao lâu rồi mình mới cầm nhiều sách như vậy.



Quý Trữ ở bên cạnh cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, cười chào hỏi:

"Cậu hai Lục? Tôi là Quý Trữ."

Gương mặt anh ta lãng tử, cả người đều lộ ra vẻ hoang dã, hào hiệp, mạnh mẽ.

Đúng là tuổi trẻ, có dáng vẻ khiến người ta phải chú ý.

Lục Hoài Dư gật đầu, cao quý tự tin:

"Lục Hoài Dư."

Một chiếc xe xuất hiện ở góc đường, lái về hướng bên này, cuối cùng dừng ở chỗ mấy người họ.

Trình Tây Việt nhô đầu ra từ cửa sổ xe.

"Này, em gái Ninh Ly, thật là khéo, em cũng ở đây sao?"

Ninh Ly trầm mặc chớp mắt một cái.

"Cậu chủ Trình, tôi là học sinh trung học."

Làm như tình cờ gặp cô ở đây vậy?

Lục Hoài Dư khẽ liếc anh ta một cái.

"Tới muộn năm phút."

Trình Tây Việt: ? ? ?

Anh ta đang ngồi ở bàn tiệc, thì nhận điện thoại của Lục Hoài Dư, bảo anh ta phải tới đây một chuyến.

Anh ta cái gì cũng không kịp nói, bỏ luôn những người đang ăn cùng mà tức tốc chạy tới, kết quả bây giờ bị nói là đến muộn!?

Ở trước mặt Ninh Ly, anh ta cũng không tiện nói lại, nên đành im lặng ghim ở trong lòng.

Anh em cái quỷ gì, chỉ là công cụ mang hình người thì có!

Lục Hoài Dư lại nhìn Ninh Ly:

"Muộn rồi, có chuyện gì sáng ngày mai đi cũng được, tôi đưa em về nhà."

Ninh Ly lắc đầu.

"Không được."

Lục Hoài Dư nhìn vào mắt cô, thấy trong mắt cô gái nhỏ là một sự kiên định, ấn đường anh khẽ nhúc nhích.

Một lát sau, anh thỏa hiệp:

"Lên xe, tôi đưa em đi."

Ninh Ly vốn không muốn làm phiền đến bọn họ, nhưng nghĩ tới Quý Trữ, thì có vẻ như cách này là thích hợp nhất.

"Cám ơn."

Cô hướng về phía Quý Trữ nói:

"Anh để xe ở đây, bảo người tới chạy về, anh với tôi ngồi xe đi."

Quý Trữ nhíu mày lại.

Anh ta đối chuyện này cũng không có gì khó chịu.

Nhà họ Quý và nhà họ Trình có chút giao tình, anh ta và Trình Tây Việt mặc dù không quen thân, nhưng cũng có xã giao qua lại.

Thế nhưng tối hôm nay bọn họ đi... Cứ như vậy dẫn theo Trình Tây Việt có vấn đề gì không?

Càng không cần phải nói đến cậu hai Lục ở thủ đô.

Ninh Ly hình như rất không muốn anh ta lái xe, từ lúc bọn họ quen nhau, cô đã biết anh ta có sở thích này, nhưng không nói gì cả.

Bây giờ đến Vân Châu, tại sao lại...

Ánh mắt Trình Tây Việt quét một vòng, mỉm cười.

"Quý Trữ, em gái Ninh Ly đã lên tiếng rồi, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Lại nói, không phải người nào tôi cũng làm tài xế cho đâu."

Anh ta so với Quý Trữ lớn hơn vài tuổi, lời này Quý Trữ không có cách nào phản bác.

Tính cách Quý Trữ vốn phóng khoáng, nghe vậy liền nở nụ cười, phất mái tóc màu xám.



"Này có gì mà không được chứ?"

Nói xong, anh ta lưu loát xuống xe, gọi điện thoại.

Chỉ chốc lát sau đã có người tới lái về.

Một đám người chuẩn bị lên xe rời đi.

Lục Hoài Dư kéo cửa sau, nhấc cằm hướng về phía Ninh Ly.

Ninh Ly đi tới, mới vừa tới gần cửa xe, định khom lưng vào, thì cảm thấy trên vai nhẹ đi.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lục Hoài Dư một tay ôm lấy ba lô cô.

Ba lô nặng trịch ở trong tay anh không có chút trọng lượng gì.

Nhận ra tầm mắt của Ninh Ly, anh cụp mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.

"Nặng như vậy, không sợ bị đè bẹp sao?"

Ninh Ly cao một mét sáu tám: "..."

Anh vui là được rồi.

Quý Trữ theo sau Ninh Ly định chui vào ghế sau, nhưng chưa kịp nhúc nhích, thì đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Anh ta vừa quay đầu, liền đυ.ng phải đôi mắt phượng sắc bén lạnh lùng.

Một áp lực vô hình, nặng nề đặt ở trên vai.

Trình Tây Việt cười nói:

"Quý Trữ, lâu rồi chúng ta không gặp nhau? Lên đây ngồi tâm sự nào!"

Quý Trữ như cảm thấy được cứu vớt, lập tức vòng tới chỗ ngồi kế bên tài xế.

Lúc này Lục Hoài Dư mới lên xe.

Thực ra không gian xe này của Trình Tây Việt rất lớn, nhưng chẳng biết tại sao, Lục Hoài Dư ngồi ở bên cạnh, Ninh Ly cảm thấy không khí chung quanh dường như trở nên nặng nề.

Hương thơm nhẹ lạnh từ trên người anh tỏa ra, mát lạnh như tuyết tan.

Trình Tây Việt khởi động xe, thuận miệng hỏi:

"Em gái Ninh Ly, muốn đi đâu đây?"

Vẻ mặt Ninh Ly bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

"Núi Tiểu Tùng."

Trình Tây Việt kinh ngạc ngước mắt, nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Lục Hoài Dư Vừa định nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, thì mi mắt run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

"Núi Tiểu Tùng?"

Lông mày Trình Tây Việt nhíu lại, có chút lo lắng nhìn về phía Lục Hoài Dư.

Anh tựa lưng vào ghế ngồi, nửa gương mặt ẩn giấu ở trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một con ngươi sắc bén.

Cảm xúc trong đó, quả thực nhìn không rõ.

Núi Tiểu Tùng là một điểm tham quan nằm ở vùng ngoại ô thành phố Vân Châu, núi non hiểm trở, phong cảnh tuyệt đẹp.

Nhưng sở dĩ chỗ đó nổi tiếng như vậy, bởi vì…là nơi đua xe ngầm ở Vân Châu!

Mỗi tháng núi Tiểu Tùng đều sẽ tổ chức thi đấu, thân phận người dự thi không giàu sang thì cũng phú quý, cho nên tiền thưởng cực cao, cũng bởi vậy cạnh tranh luôn vô cùng quyết liệt.

Anh ta thế nào cũng không nghĩ ra, Ninh Ly lại muốn cùng Quý Trữ đi đến chỗ đó!?

Trình Tây Việt nở nụ cười gượng, ôm trong lòng hi vọng xa vời, thử thăm dò:

"Em gái Ninh Ly, em đi đến chỗ đó để.. xem trò vui?"

Ninh Ly lắc đầu, nghiêm túc nói:

"Không phải."

"Tôi đi kiếm tiền."