Chương 1

Tôi và Ngụy Viễn quen biết nhau từ rất lâu rồi, từ hồi chúng tôi năm sáu tuổi thì phải, hồi đó anh luôn xị mặt xuống rồi bắt nạt tôi.

Cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn như thế, vẫn thích rảnh rỗi không có chuyện gì làm chế nhạo tôi.

Hồi nhỏ tôi còn bị anh chọc tức đến phát khóc thế nhưng khi lớn rồi tôi làm lơ, coi như anh đang ph.át bệ.nh.

Tôi xoa xoa đầu, cẩn thận nhớ lại tại sao tối hôm qua tôi lại ở trên giường của Ngụy Viễn.

Đáng ch.ết, tôi chẳng nhớ được gì cả.

“Cậu có muốn ăn bữa sáng không?” Ngụy Viễn đứng ngoài phòng khách nói với tôi.

“Có bữa sáng sao?” Tôi đứng trong nhà vệ sinh ló đầu ra hỏi.

“Cậu nấu thì có.”

Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, một người dịu dàng như thế không mở miệng nói chuyện thì tốt biết mấy.

Tôi đập trứng gà, vừa đánh trứng vừa nhìn người đang đứng tựa người ở bên cạnh.

Với kinh nghiệm bao năm của mình, nếu như tôi hỏi thẳng Ngụy Viễn tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không bao giờ nói cho tôi biết đâu.

“Ờ này Ngụy Viễn…”

“Sao, cậu muốn tỏ tình với tôi à.”

Anh ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại rồi nhìn tôi bằng ánh mắt thản nhiên.

“...”

Chắc bệnh của anh nặng lắm rồi đây.

“Cậu còn nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Tôi tiếp tục hỏi Ngụy Viễn.

“Tối qua cậu mặt dày mày dạn nói thích tôi, còn nói muốn ở bên tôi, muốn lấy tôi nữa.”

Anh chậm rãi nói ra từng câu từng chữ một, nếu không phải do nội dung quá vô lý thì tôi đã tin anh rồi đấy.

“Thôi đi, tôi đang nghiêm túc hỏi cậu đấy.”

Tôi để trứng đang đánh dở sang một bên rồi học theo anh đứng dựa người vào cạnh bếp.

Ngụy Viễn nghiêng đầu, lúc anh mỉm cười còn để lộ ra chiếc răng nanh nữa.

“Có phải điện thoại của cậu hết pin rồi phải không?”

“Đúng vậy, thì sao…” Tôi ngẩn người ra rồi đi sạc điện thoại.

Sau đó tôi đã trải qua cảnh tượng xấu hổ lần thứ hai trong mười mấy giây của cuộc đời.

Một buổi tối mà điện thoại nhận được mấy chục tin nhắn, phần lớn đều có liên quan đến một đoạn video, tiêu đề là.

“Có một nữ sinh trường mình sau khi uống rư.ợu say đã đi.ên cuồng tỏ tình với hot boy trường đại học A.”

Dù cho đã bị làm mờ rồi nhưng tôi vẫn có thể nhận ra người đó chính là tôi. Tôi đang ôm lấy chân của Ngụy Viễn, ăn nói lộn xộn, gì mà từ nhỏ tới lớn tôi vẫn luôn rất thích anh.

Tôi bị dọa sợ thật rồi.

Điều quan trọng nhất chính là đương sự còn đang ở bên cạnh tôi, anh khoanh tay nhìn tôi.

“Cậu giải thích đi?”