Chương 2

Quản gia lần đầu tiên cùng phu nhân đến quân doanh, hắn sợ phu nhân một mình tức giận thật sẽ gϊếŧ tướng quân nên đi theo, không nghĩ tới phu nhân nhà mình lại nổi tiếng như vậy.

"Phu nhân đã đến." Lúc này, một nam nhân từ trong quân doanh đi ra.

"Lý phó tướng." Phu nhân chào hỏi.

"Phu nhân sao tới đây vậy, tướng quân vừa được Địch đại nhân gọi đi, chắc phải một lúc nữa ngài ấy mới trở lại." Hắn nói.

"Ta không đến đây để gặp tướng quân," Phu nhân cười nói, "Trước khi tướng quân xuất chinh đã nói với ta, nơi này đại đa số các tướng sĩ đều chưa lập gia đình, quần áo bị rách nát cũng sẽ không khâu vá sửa lại. Cho nên lần này ta tới đây để xem quần áo mà mọi người cần sửa, gom lại cho ta, ta cho người đưa đến đó. Ta có mua bộ quần áo mới cho mọi người, dẫu sao cũng đã đánh thắng trận, thay bộ đồ mới cũng thấy thoải mái hơn. Ta cũng nhờ người bán thịt chuẩn bị một ít thịt đưa đến để thêm món cho mọi người, lát nữa nhớ tìm người lấy nhé."

"Cái này... Tạ ơn phu nhân!" Lý phó tướng ôm quyền cảm tạ.

Phu nhẫn vẫy vẫy tay.

"Tạ ơn phu nhân!!!" Mọi người sau khi nghe xong đều rối rít tạ ơn.

"Mọi người cứ thu xếp trước, xong rồi thì mọi người đi xem quần áo nào cần sửa, gom lại gửi cho quản gia ở chỗ này, sau đó đi lấy quần áo mới." Phu nhân cười nói.

Sau khi mọi người đồng ý, đã đẩy nhanh tốc độ sắp xếp.

Quản gia nhìn phu nhân tán thưởng, không hổ là phu nhân Đại tướng quân.

"Tiểu đại phu, lại đây." Phu nhân vẫy tay với tiểu đồ đệ.

"Có chuyện gì vậy, phu nhân?" Tiểu đồ đệ đi tới.

Phu nhân lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, nói với tiểu đồ đệ: "Đây, cái này cho ngươi."

"Không phải ngươi thích nhất đồ điểm tâm do nữ đầu bếp nhà ta làm hay sao, ta mang theo rất nhiều." Phu nhân cười nói.

"Tạ ơn phu nhân!" Tiểu đồ đệ vui vẻ nhận lấy chiếc hộp.

"À, đúng rồi, ngươi có thể mang ta đi nhìn một chút..."

Quản gia: Hử? Phu nhân, người muốn làm gì?

"Người muốn nhìn gì? À, lần này chúng ta có rất nhiều châu báu, ta sẽ dẫn phu nhân đi xem một chút, phu nhân nhìn xem thích cái gì thì cứ lấy đi. Dù sao những thứ này cuối cùng sẽ được chia hết hoặc bán đi."

"Không phải, ta muốn nhìn người..."

Quản gia: Quả nhiên! Nên tới vẫn phải tới!

"Người?" Tiểu đồ đệ có chút nghi hoặc, đột nhiên nghĩ tới: "À, ý của người là Khiết Nhi cô nương."

"Khiết Nhi... cô nương?" Lần này đổi lại là phu nhân nghi hoặc, "Là cái người đang mang thai đó hả?"

"Đúng vậy!" Tiểu đồ đệ gật đầu.

"Là cô nương ấy, ngươi có thể đưa ta đi xem một chút được không?"

"Có thể!"