Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Lần đầu tiên Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn đi chơi xa sau khi yêu đương là ngày 29 tháng 1. LQĐ
Ngày xuất phát, tuyết rơi rất nhiều.
Lâm Cẩn Ngôn lái xe tới nhà họ Chu đón Giản Vi, lúc tới nơi, trên mui xe tích một lớp tuyết dày.
Mẹ Chu đang đang đứng trong phòng bếp chỉ dì người làm nấu đồ ăn sáng cho con gái, khi ra tới phòng khách vừa lúc thấy Lâm Cẩn Ngôn từ trên xe bước xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Cẩn Ngôn tới nhà, lần trước sau khi cùng Giản Vi tế tổ về, đêm đó đã mang theo túi lới túi nhỏ tới nhà chào hỏi mẹ vợ tương lai rồi.
Mẹ Chu rất hài lòng về Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn chân trước vừa đi, chân sau bà đã kích động kéo tay Giản vi, không ngừng khen ngợi bộ dạng Lâm Cẩn Ngôn đẹp trai, vừa thông mình lại giỏi giang có năng lực, còn rất lễ phép, cứ khen ánh mắt con gái tốt. Dù sao đàn ông độc thân thành công trong sự nghiệp như Lâm Cẩn Ngôn, con gái nóng lòng muốn nhào vào nhiều lắm.
Mẹ Chu vô cùng hài lòng về con rể tương lai, Giản Vi thì ở bên cạnh phụ họa: “Lâm Cẩn Ngôn thật sự rất tốt.”
Nói xong lặng lẽ liếc Chu Lâm Diên đang ngồi xem tài liệu trên sofa, nhỏ giọng nói: “Nhưng anh trai lại cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn không hợp với con.”
Mẹ Chu vừa nghe xong lời này, lập tức mắng con trai máu chó xối đầu: “Bản thân con không tìm được bạn gái thì thôi đi! Con còn muốn cản em gái con lập gia đình hả? Tên nhóc con lại ngứa da à? Mẹ cho con biết! Trước lễ mừng năm mới năm nay con không tìm được con dâu về cho mẹ, từ nay về sau con cũng đừng quen biết người mẹ là mẹ đây! Không cần con về nhà này nữa!”
Chu Lâm Diên đột nhiên bị một trận mắng đổ ập xuống đầu, trực tiếp mờ mịt, anh ấy đang xem tài liệu ngon lành, hoàn toàn không biết có chiến tranh, sao lại đốt tới trên người anh ấy vậy chứ.
Nhưng cuối cùng anh ấy cũng hiểu, vì sao Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn có thể ở cùng một chỗ, một là lão hồ ly tung hoành trong thương giới, một là tiểu hồ ly, chỉ một câu nói hại anh ấy bị chửi máu chó xối đầu, sau cùng còn bị hạ lệnh “Truy nã.”
Từ sau khi em gái về nhà, Chu Lâm Diên đã trở thành một người có địa vị thấp nhất nhà, điểm này ngược lại anh ấy tiếp nhận.
……
Giờ phút này mẹ Chu vừa nhìn thấy Lâm Cẩn Ngôn, vẻ mặt lập tức tươi cười, mở cửa đi ra ngoài vẫy tay với anh, cao giọng gọi: “Cẩn Ngôn tới đấy à.”
Lâm Cẩn Ngôn đi qua, cung kính chào hỏi mẹ Chu: “Xin chào dì.”
“Ừ, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.” Vẻ mặt mẹ Chu vui vẻ, dẫn Lâm Cẩn Ngôn vào nhà.
Dì người làm lấy dép lê cho Lâm Cẩn Ngôn.
Mẹ Chu cười nói: “Tới đón A Noãn à, nó còn đang ngủ đấy, vừa đúng lúc, con lên gọi nó xuống đi.”
Lâm Cẩn Ngôn đáp một tiếng rồi đi lên lầu.
Anh đẩy cửa vào phòng đi vào, trên giường, thân thể Giản Vi cuộn tròn thành một đoàn, đầu vùi trong chăn, chỉ lộ ra đoạn tóc bên ngoài.
Lâm Cẩn Ngôn đi qua ngồi bên cạnh giường, đưa tay cầm chăn kéo xuống.
Chăn đắp không kỹ, nhẹ nhàng kéo một cái đã tuột xuống.
Giản Vi mặc bộ đồ dài màu trắng, đầu gối sắp co đến ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, mắt nhắm lại, như gấu trắng ngủ đông, vô cùng đáng yêu.
Lâm Cẩn Ngôn vừa nhìn thấy cô, mặt mày cong lên mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng sờ má cô, lông mi Giản Vi khẽ động đậy, chầm chậm mở mắt ra.
Trông thấy Lâm Cẩn Ngôn, cô uể oải xoa mắt, giọng mềm nhũn nói: “Anh đến từ lúc nào.”
“Vừa đến.” Tay Lâm Cẩn Ngôn đệm dưới lưng cô, kéo cô vào ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Bên ngoài có tuyết rơi, đường không dễ đi, chúng ta phải xuất phát sớm một chút, nếu không trước khi trời tối còn chưa tới nơi được.”
Giản Vi “Dạ” một tiếng, mặt chôn trong ngực Lâm Cẩn Ngôn không chịu nhúc nhích.
Lâm Cẩn Ngôn nhẹ nhàng xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Đi rửa mặt nào.”
Giản Vi buồn buồn đáp một tiếng, vẫn không động đậy.
“….” Lâm Cẩn Ngôn dở khóc dở cười, cuối cùng hết cách đành ôm cô đi vào phòng tắm, vừa đi vừa cười cô: “Em có thể lười biếng thêm chút nữa không.”
Vào phòng tắm, Lâm Cẩn Ngôn săn sóc cô đánh răng rửa mặt như một đứa con nít.
Sau khi rửa mặt xong, cơn buồn ngủ của Giản Vi cũng tỉnh hơn phân nửa, cô đẩy Lâm Cẩn Ngôn ra ngoài cửa để thay quần áo.
Xuống lầu, ăn bữa sáng qua loa rồi chào tạm biệt mẹ, chuẩn bị cùng Lâm Cẩn Ngôn ra khỏi nhà.
Trước khi đi, mẹ Chu kéo con gái sang một bên, nhỏ giọng dặn dò: “A Noãn, đây là lần đầu tiên con ra ngoài cùng Lâm Cẩn Ngôn, con là người trưởng thành rồi, có một số việc mẹ muốn nhắc nhở con một đôi câu, chơi thì có thể, nhưng hiện giờ con còn chưa tốt nghiệp đại học, chú ý bảo vệ mình.”
Giản Vi nghe câu này, thoáng chốc mặt đỏ lựng, mặc dù không nói rõ ra nhưng ý tứ cô nghe là hiểu.
Cô đỏ mặt đảm bảo sẽ chú ý với mẹ rồi mới đi ra cửa.
Lâm Cẩn Ngôn đang đứng trước xe chờ, thấy Giản Vi đi ra liền mở cửa bên ghế lái phụ cho cô, một tay chống chống trần xe một tay nắm tay cô dìu cô lên xe.
Sau đó mới vòng qua đầu xe đi tới bên ghế lái.
“Mẹ, chúng con đi đây.”
“Ừ, nhớ về ăn tết đấy.”
Giản Vi loan mắt cười: “Mẹ yên tâm, mấy hôm nữa sẽ về ạ.”
Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn đi rồi, Chu Lâm Diên mới chầm chậm xuống lầu vào phòng ăn ăn cơm.
Mấy hôm mẹ Chu vừa nhìn thấy con trai thì tức giận không có chỗ phát tiết, năm nay qua năm khác, tên nhóc này vẫn không chịu mang con dâu về cho bà.
Bà theo tới nhà ăn, bà thận trọng nói: “Em gái con đã sắp đính hôn, con làm anh trai lại bị em gái đuổi kịp và vượt qua rồi, con thấy con hay chưa?”
Chu Lâm Diên lười biếng nói: “Nó được gọi là yêu sớm.”
Mẹ Chu trừng mắt, “Nó được gọi là yêu sớm, vậy con được gọi là gì? Yêu già à?”
Chu Lâm Diên nhíu mày.
Nói gì vậy chứ!
“Con cũng không sợ cứ kéo dài mãi thì sau này không có cô gái nào chịu muốn con à.”
Chu Lâm Diên quả thực khó có thể tin: “…. Con mà sẽ không ai muốn?”
Mẹ Chu lườm anh ấy một cái, lắc mông xoay người rời đi.
Chu Lâm Diên: “….”
…….
Dọc đường tới sơn trang Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn nghỉ phép, trên đường toàn băng tuyết, mặt đường vừa ẩm ướt vừa trơn, Lâm Cẩn Ngôn lái xe rất chậm, hết sức chú ý, đến trên núi sắp 19h, trời đã tối hẳn.
Vừa vào khu vực nghỉ dưỡng, tuyết trắng xóa một vùng, khắp nơi đều treo đèn l*иg đỏ rực, màu đỏ cam chiếu rọi lên tuyết trắng dày cộm.
Giản Vi vô cùng thích chỗ này, vừa xuống xe liền hớn hở chạy trong tuyết, cầm điện thoại chụp ảnh khắp nơi.
Chạy đã mệt mới quay về, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đỏ bừng, Lâm Cẩn Ngôn đưa tay vừa sờ vào, mi tâm lập tức nhíu chặt: “Lạnh quá, về phòng trước đã, ban ngày hãy ra.”
Giản Vi hít hít mũi ngoan ngoãn gật đầu, ở đây nhiệt độ thật sự quá thấp, cô vừa chạy ở đây một lúc mà lạnh đến chảy cả nước mũi.
Lâm Cẩn Ngôn cởϊ áσ khoác ngoài, trùm cả người Giản Vi vào trong áo khoác của anh, một tay ôm eo cô đi vào trong sơn trang.
Lâm Cẩn Ngôn có chỗ ở riêng ở đây, một năm anh lên đây mấy lần, lúc đến sẽ ở chỗ đó.
Đẩy cửa đi vào, hệ thống lò sưởi đập vào mặt, Giản Vi cảm thán một tiếng, “Cuối cùng cũng ấm rồi.”
Cô thổi khí vào lòng bàn tay, chà xát một lúc rồi đi qua sofa nằm xuống.
Hơi nóng phả ra khiến cô lười biếng, thân thể bắt đầu từ từ ấm lên, cô thoải mái híp mắt, như tiểu hồ ly đang hưởng thụ.
Nhưng trong núi quả thật rất lạnh.
Lâm Cẩn Ngôn mở va li, lấy thuốc cảm lạnh mang từ nhà ra, rót nước ấm, cầm tới trước mặt Giản Vi, một tay nâng eo cô dìu cô từ sofa ngồi dậy, “Ngoan nào, ngồi dậy uống thuốc đi, đừng để cảm lạnh.”
Giản Vi ngoan ngoãn ngồi dậy, cầm ly nước nhấp một miếng, nước hơi nóng, cô le đầu lưỡi ra, nói: “Lát em uống.”
“Vậy em tắm nước nóng trước đi.” Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp ôm ngang cô lên đi vào phòng tắm.
Đèn phòng tắm được bật lên, trong nháy mắt phòng tắm sáng trưng.
Đặt Giản Vi bồn rửa mặt sạch sẽ rộng rãi, sau đó mới thả cô ra.
Không đầy một lúc nước ấm đã xả nửa bồn, hơi nóng bốc lên, Giản Vi ngồi phía đằng sau, đôi mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn không chớp mắt, không biết nghĩ tới điều gì, gò má trắng nõn dần nhiễm đỏ.
Khi nước xả gần đầy bồn mới quay đầu gọi Giản Vi qua.
Giản Vi từ trên trên bồn rửa mặt nhảy xuống đi tới cạnh bồn tắm.
Nước tràn bồn, vô cùng ấm áp.
“Em tắm trước đi, anh đi mua một ít đồ.”
Giản Vi sững sờ, vô thức hỏi: “Mua gì?”
“Cơm tối.” Lâm Cẩn Ngôn thuận miệng đáp một tiếng, đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt trở nên mập mờ, đuôi lông mày nhướng lên, hỏi lại: “Nếu không em cho rằng là gì?”
Trong lòng Giản Vi giật mình, vội nói: “Không có gì, em đang nói chính là anh nhớ mua giúp em hộp sữa tươi về, muốn vị dâu mà phải hâm nóng nhé.”
Đôi mắt sắc của Lâm Cẩn Ngôn sâu kín, cười nhìn cô.
Giản Vi bị ánh mắt này của anh làm chột dạ, vội đẩy anh ra ngoài: “Anh đi mau đi, muốn vị dâu tây, đừng mua sai đó.”
Lâm Cẩn Ngôn bị đẩy tới cửa, sau lưng, cửa phòng “Ầm” một tiếng đóng lại.
Anh đứng tại chỗ một lúc, đưa tay xoa mi tâm, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.
Từ trong phòng đi ra, anh khóa cửa lại, trên đường đi vừa vặn gặp nhân viên quản lý.
Quản lý vừa thấy Lâm Cẩn Ngôn vội cung kính cúi đầu, “Xin chào Lâm tổng, tôi đang chuẩn bị tới hỏi anh ăn tối gì đây.”
Lâm Cẩn Ngôn chỉ vào vài món ăn, sau đó cẩn thận dặn dò, “Làm bánh sinh nhật, vừa qua ngày mới thì đưa tới.”
Vừa qua ngày mới chính là sinh nhật của Giản Vi, anh cố ý sắp xếp tới đây.
Anh sắp xếp xong xuôi bên chỗ ăn uống mới từ trong đi ra tới bãi đỗ xe, sau khi mở cốp lấy bó hồng bên trong ra, lúc sáng sớm đã tìm mua, bây giờ vẫn còn rất tươi.
Đưa hoa cho quản lý, bảo anh ta lát nữa đưa tới cùng bánh kem, sau đó mới xuống siêu thị mua sữa cho Giản Vi.
Mới vừa vào cửa siêu thị, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gọi: “Lâm tổng.”
Lâm Cẩn Ngôn hơi dừng bước, Tô Tinh Uẩn cười đến phong tình vạn chủng: “Thật khéo quá, Lâm tổng cũng đi du lịch à?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, không để ý tới cô ta, xoay người đi vào trong siêu thị.
Tô Tinh Uẩn lập tức đuổi theo cười hỏi: “Lâm tổng đi một mình tới sao?”
Lâm Cẩn Ngôn lạnh nhạt đáp lại cô ta một câu: “Vợ chưa cưới đi cùng tôi.”
Hết chương 42