Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngọt Ngào

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Giản Vi vui vẻ chạy một mạch về ký túc xá, đẩy cửa “Ầm” một tiếng, hét to: “Các chị em! Mình đã về!” LQĐ

Quen biết Giản Vi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy tâm tình cô tăng động thế này, Thẩm Đình cười ghẹo cô: “Cậu đây là về nhà nhặt được vàng hả?”

Giản Vi cười ha ha: “Còn vui hơn cả nhặt được vàng ấy!”

Vào phòng còn vui vẻ xoay một vòng.

Chu Tương Tương từ trên giường ngồi dậy, cười nói: “Cậu đây là nói chuyện yêu đương hả?”

Giản Vi nhếch miệng cười, khóe mắt chứa đầy ý cười.

Thẩm Đình và Trương Tâm bên cạnh cũng ghé qua, mặt mũi đầy kinh hỉ: “Trời ạ, Vi Vi cậu yêu đương với ai thế hả? Có phải là đàn anh lúc trước theo đuổi cậu không?”

“Không phải.” Giản Vi cười hì hì lắc đầu, đi tới trước bàn học của mình mới máy tính ra.

Mọi người tò mò, tiếp theo truy hỏi cô: “Ai ai ai vậy, nói về anh ta một chút đi!”

Giản Vi thật sự không muốn gạt mấy bạn cùng phòng, suy nghĩ một lúc, có phần thẹn thùng trả lời: “Các cậu cũng đã gặp, chính là người đưa mình tới trường hôm khai giảng ấy.”

Trương Tâm trợn tròn hai mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Chẳng phải cậu nói cậu không thích đàn ông lớn tuổi sao?”

Giản Vi bị sặc: “Anh ấy không già, anh ấy vô cùng đẹp trai.”

“Ôi trời! Mấy hôm trước còn nói anh ấy lớn hơn cậu mười tuổi, bộ dạng không vui đấy –“ Thẩm Đình chọc mặt Giản Vi, “Cậu cô gái nhỏ này, không thành thật.”

Mắt Giản Vi cong lên, y hệt tiểu hồ ly.

………

Cuộc họp buổi tối, Giản Vi ngồi đó, hoàn toàn không nghe lọt câu nào, từ đầu đến cuối gửi tin nhắn cho Lâm Cẩn Ngôn.

Cô cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười không khép miệng được.

“Chậc chậc, con gái đang yêu đương quả nhiên khác thường.”

“Đúng vậy, cười như hoa nở, đúng không? Tương Tương.”

Trương Tâm và Thẩm Đình cậu một câu mình một câu, lại kéo cả Tương Tương vào, ba người cười tủm tỉm nhìn qua Giản Vi.

Giản Vi hơi xấu hổ, chỉ vào Chu Tương Tương, “Các cậu đừng nói mình, lúc tối Tương Tương còn nấu cháo điện thoại với anh Phó Tranh nhà cậu ấy đấy.”

Thẩm Đình vỗ vai cô, cười nói: “Cậu đừng nói Tương tương, sau này nửa đêm nấu cháo điện thoại sẽ có thêm cậu đấy –“ Rồi quay đầu ôm Trương Tâm: “Hai chó nhỏ độc thân chúng ta ôm nhau tìm ấm áp vậy.”

Thẩm Đình cười đẩy cô ấy ra, vẻ mặt ghét bỏ: “Bỏ đi bỏ đi, mình có tổng giám đốc bá đạo của mình rồi, ai muốn cậu!”

Trương Tâm khẽ giật mình: “Tổng giám đốc bá đạo nào?”

Thẩm Đình lắc lắc điện thoại: “Mới phát hiện một bộ tiểu tuyết rất hay, nam chủ tên là Lâm Cẩm Diên, mẹ nó, hai ngày nay tiến độ tăng vọt, mình đang chờ tác giả đăng bài!”

“Phụt!” Giản Vi bị sắc nước miếng nơi cổ họng, thoảng chốc khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, xoay mặt, che miệng ho khan không ngừng.

“Vi Vi cậu không sao chứ?”

Giản Vi cười gượng: “Ha ha…. Không sao….”

Trong đầu thì suy nghĩ, về phải cài mật khẩu máy tính ngay mới được, nếu để Lâm Cẩn Ngôn phát hiện cô viết tiểu thuyết YY anh, còn ngược anh thê thảm như vậy…

Cô lập tức rùng mình một cái, quả thật không dám nghĩ.

……..

Họp xong, cô theo các bạn cùng rời khỏi trường học, đang chuẩn bị gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn, khi cô ngẩng đầu thì thấy Lâm Cẩn Ngôn đang đứng dưới đèn đường cách đó không xa, đang cầm điện thoại nói chuyện.

Liếc thấy Giản Vi trong đám người liền ngoắc tay với cô.

Giản Vi cũng trông thấy anh, nói với đám bạn: “Cái kìa…. Mình đi ra ngoài một lúc, lát nữa về.”

Thẩm Đình cho cô nụ cười mập mờ, “Không về cũng không sao, chủ tịch hội học sinh là anh họ của bạn trai Tương Tương đấy.”

Giản Vi đấm nhẹ cô ấy: “Đừng nói bậy.”

….

Giản Vi đi về phía Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn một tay cầm điện thoại nói chuyện công việc, một tay cầm chặt tay Giản Vi.

Đôi mắt Giản Vi lóe sáng nhìn anh.

Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng cúp máy, nhìn cô, đôi mắt sắc dịu dàng: “Đói không?”

Giản Vi lắc đầu: “Tối ăn nhiều rồi.”

Dì Lan làm món tôm xào măng tre mà cô thích ăn, một mình cô ăn một đĩa lớn.

“Anh đói, theo anh ăn chút gì đó?”

Giản Vi gật đầu: “Dạ.”

Lâm Cẩn Ngôn phủ lên tay cô, dắt đi ra ngoài.

Dọc đường không ít nữ sinh xoay đầu nhìn Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi chép miệng, trong lòng âm thầm buồn bực: Người đàn ông này thật sự đi tới chỗ nào cũng đều trở thành đối tượng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đi tới một nhà hàng Tây gần trường học, Lâm Cẩn Ngôn gọi bò bít tết, cũng gọi cho Giản Vi một phần, còn thêm cả súp nấm bơ mà cô thích ăn.

Món ăn được bưng lên, Giản Vi cau mặt: “Em thật sự không đói bụng.”

“Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Giản Vi lại nói: “Tối ăn sẽ mập đấy.”

“Gầy quá, đang muốn mập lên chút xíu.” Lâm Cẩn Ngôn cắt bò bít tết ra, xâu vào nĩa đút tới miệng Giản Vi: “Ngoan nào, ăn một miếng.”

Giọng nói của Lâm Cẩn Ngôn dịu dàng nhưng giọng điệu lại không cho phép từ chối.

Giản Vi do dự một lát, sau đó vẫn ngoan ngoãn ăn.

Vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Thật ra em đâu gầy, mấy hôm trước lúc kiểm tra sức khỏe lên được vài ký, gần 45 ký rồi.”

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cô, khóe mắt chứa ý cười, vẻ mặt không tin, “Thật sao?”

Giản Vi đoán anh đang suy nghĩ gì, không nhịn được trừng nhìn anh: “Anh có phiền không hả?”

Vẻ mặt Lâm Cẩn Ngôn vô tội, ý cười trong mắt càng sâu: “Anh làm sao?”

“Anh – Quên đi, không nói cho anh.”

Biết anh chê cô dáng người học sinh tiểu học, dứt khoát chẳng muốn cãi cọ, buồn bực cúi đầu ăn đồ ăn của mình.

“Giản Vi, cuối tuần này theo anh đi gặp ông nội nhé.” Vẻ mặt Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên đứng đắn, nghiêm túc nói.

Giản Vi nghe xong, trong lòng nhất thời lộp bộp: “Chuyện này… Nhanh như vậy hả?”

Nghĩ tới thái độ của mẹ Lâm Cẩn Ngôn đối xử với cô lúc trước, da đầu cô run lên hoảng sợ.

Lâm Cẩn Ngôn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nói: “Ông nội anh rất dễ gần, em đừng sợ.”

“Ngộ nhỡ ông nội anh không thích em thì sao, em…”

“Sẽ không.” Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt, chăm chú nhìn cô, “Đã nói sẽ không để em chịu uất ức, em không tin?”

Giản Vi: “……”

……..

Từ lúc Lâm Cẩn Ngôn nói muốn dẫn cô đi gặp ông nội, suốt một tuần lễ, Giản Vi căng thẳng đến cảm giác ăn không ngon ngủ không yên, vừa nghĩ tới gặp trưởng bối da đầu lại căng lên.

Chu Tương Tương an ủi cô nói: “Cậu căng thẳng cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng phải gặp, hơn nữa bạn trai cậu dẫn cậu về gặp trưởng bối nhanh như vậy, có thể thấy anh ấy nghiêm túc với phần tình cảm này cỡ nào, cậu nên vui mới đúng.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng cậu không biết nhà bọn họ…”

“Mình biết, danh gia vọng tộc, nhưng chính cậu cũng đâu kém cạnh gì, sinh viên tài cao của đại học Q, không mất mặt.” Chu Tương Tương vỗ vai cô, nói lời thành khẩn: “Vi Vi, tự tin với bản thân mình một chút, không có chỗ nào không xứng cả.”

Giản Vi cười chua xót, chênh lệch giữa cô và Lâm Cẩn Ngôn hoàn toàn không phải là vấn đề bằng cấp, mà là chênh lệch giữa bối cảnh gia đình cô và gia đình anh.

Hơn nữa chuyện thi đại học này, nếu không vì có Lâm Cẩn Ngôn, cô hoàn toàn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tuy Lâm Cẩn Ngôn bảo cô đừng lo nghĩ tới những chuyện này, nhưng thật sự nghĩ tới thì vẫn cảm thấy hi vọng mong manh.

Có điều cho dù cô lo lắng thế nào thì cũng y như Tương Tương nói, nên gặp vẫn phải gặp.

Thứ sáu cô không có tiết học, cô về nhà thu dọn đồ đạc, chờ Lâm Cẩn Ngôn tan làm về sau đó dẫn cô tới chỗ ông nội.

Lâm Cẩn Ngôn nói muốn ở trên núi vài ngày, bảo Giản Vi mang theo mấy bộ quần áo, trên núi đêm gió to, cần mang thêm một áo khoác hơi dày.

Giản Vi thu dọn xong đồ đạc của mình, lại giúp Lâm Cẩn Ngôn thu dọn, bận rộn hơn nửa ngày, hơn bốn giờ chiều Lâm Cẩn Ngôn tan làm về nhà.

“Ông nội bảo chúng ta tới đó ăn tối, bây giờ ra cửa, đến trên núi vừa giờ ăn cơm.”

Lâm Cẩn Ngôn xách va li hành lý từ trên lầu xuống bỏ vào trong xe.

Giản Vi chào tạm biệt dì Lan, dì Lan biết cô hồi hộp, cười tủm tỉm an ủi cô: “Con đừng sợ, ông cụ là người rất tốt, nhất định sẽ thích con.”

Tuy Lâm Cẩn Ngôn và dì Lan đều nói với cô ông cụ là người rất tốt, nhưng trên đường đi lên núi, Giản Vi vẫn bị căng thẳng, liên tục hỏi Lâm Cẩn Ngôn như thế này: Khi gặp ông nội thì phải nói gì? Ông nội thích kiểu cô gái như thế nào? Điềm đạm nho nhã hay là năng động? Quà cô tặng ông nội có tệ quá không, có nên đưa ra không?

Lâm Cẩn Ngôn nghe suốt dọc đường, dở khóc dở cười, đưa tay xoa đầu cô, giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ: “Ngoan nào, ngủ một lát đi, em nói cả đường đi rồi.”

Giản Vi: “……..”

….

Suốt đường đi Giản Vi căng thẳng, nhưng khi thật sự đến trên núi, gặp ông nội, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Quả thật Lâm Cẩn Ngôn và dì Lan không lừa cô!

“Vi Vi, tên nhóc Cẩn Ngôn kia chưa từng yêu ai, cũng không biết làm thế nào để đối xử tốt với con gái, nếu nó bắt nạt con chọc con tức giận, con cứ mắng nó, nếu nó không phục thì con bắt nó quỳ bàn giặt, quỳ đến khi biết rõ sai rồi mới cho nó đứng lên!”

Nói xong, còn thật sự cầm chiếc bàn giặt cổ xưa trong tủ đồ ra, “Của bà nội Cẩn Ngôn lúc còn trẻ, mỗi lần ông làm bà ấy tức giận là phạt ông quỳ bàn giặt, nhưng sau đó ông nghe lời bà hết nên cái bàn giặt này không còn tác dụng, vài hôm nữa con hãy mang nó về, sau này nếu Cẩn Ngôn có bắt nạt con, con cứ lấy cái này phạt nó, nếu dạy mãi mà nó không sửa thì con hãy nói với ông nội, ông nội làm chủ cho con.”

Lâm Cẩn Ngôn đứng bên cạnh nghe vậy khóe mắt co quắp, thật sự không nhịn được nói một câu: “Ông nội, ông dạy bậy bạ gì vậy?”

Ông cụ trừng mắt liếc anh: “Ông và cháu dâu nói chuyện, con lắng tai nghe thôi!”

Lâm Cẩn Ngôn: “….”

Cháu dâu???

Trong lòng Giản Vi mừng như điên, cười tủm tỉm ôm lấy bàn giặt, “Cảm ơn ông nội, Vi Vi nhớ ạ.”

“Ôi, tốt quá, cô gái ngoan.”

Ông cụ Lâm rất thích Giản Vi, bộ dạng sạch sẽ, ăn mặc cũng quy cũ, nói năng thì nhỏ nhẹ, nụ cười ngọt ngào, khiến người ta vừa gặp đã sinh lòng yêu mến.

Ăn xong cơm tối lại kêu Giản Vi cùng đi lòng vòng trong sân, lén lút hỏi thăm sơ qua tình hình trong nhà cô.

Giản Vi không lừa dối, kể hết đầu đuôi gốc ngọn.

Ông cụ Lâm nghe xong thở dài: “Ông nghe Cẩn Ngôn nói ba con là dân cờ bạc, thường xuyên uống say đánh con –“

Ông kéo tay Giản Vi vỗ nhẹ, vẻ mặt hiền lành: “Đứa nhỏ đáng thương, tất cả đều đã qua, Cẩn Ngôn là người đàn ông tốt, nó sẽ yêu quý bao bọc con.”

Trong núi, gió đêm thổi xuyên qua cành lá rậm rạp, hơi lành lạnh.

Giản Vi đột nhiên cay mắt, trong lòng lại ấm áp, ngoài mẹ cô ra, đây là người đầu tiên cho cô cảm nhận được tình thân, giọng cô hơi nghẹn ngào, cảm kích nói: “Cảm ơn ông, ông nội.”

Ông cụ cười hiền lành, “Về nghỉ ngơi đi, ngồi mấy tiếng trên xe chắc mệt rồi? Ông cũng về phòng ngủ đây.”

“Dạ, con dìu ông.”

Giản Vi dìu ông nội về phòng, dì Hạ bước tới dìu ông cụ, mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân cũng đi nghỉ sớm đi.”

Giản Vi vội vàng gật đầu, nhìn dì Hạ dìu ông nội về phòng mới xoay người đi lên lầu.

Lâm Cẩn Ngôn đang đứng ở góc rẽ lầu hai, Giản Vi vừa lên tới bị anh cầm cổ tay, đè lên tường.

Trong lòng Giản Vi giật thột, vội đẩy anh ra: “Đừng quậy mà.”

Trong mắt Lâm Cẩn Ngôn chứa ý cười, “Thiếu phu nhân, hửm?”

Giản Vi đỏ bừng mặt, “Ai, ai là….”

Cô đẩy vai anh, anh cúi người, thân thể dựa sát vào cô, môi gần như chạm vào môi cô, cười khẽ: «Vậy gọi là Lâm phu nhân?"

«Ai là Lâm phu nhân, mau buông ra, còn ở nhà ông nội đấy."

Lâm Cẩn Ngôn vẫn không buông ra, ánh mắt tràn đầy vui vẻ nhìn cô.

Giản Vi mím môi, hơi híp mắt: «Anh muốn quỳ bàn gặt phải không?"

Hết chương 33
« Chương TrướcChương Tiếp »