Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Lâm Cẩn Ngôn dắt Giản Vi vào nhà, Giản Vi ngẩn ngơ đi theo anh, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần. LQĐ
Thay giày xong, Lâm Cẩn Ngôn dẫn thẳng lên phòng ngủ lầu hai, khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên quay người nặng nề đè cô lên cánh cửa, Giản Vi sợ tới mức kêu khẽ một tiếng, một giây sau, môi lại lần nữa bị lấp kín.
Cô mở to hai mắt, hô hấp ngừng lại.
Nụ hôn không bá đạo cường thế mà có chút hung hăng như vừa rồi, lần này anh hôn vô cùng dịu dàng.
Môi nóng ấm trằn trọc khẽ khàng trên làn môi cô, tay phải anh ôm eo cô, kéo người cô dính sát l*иg ngực anh, lưỡi tinh tế cạy mở hàm răng cô, dịu dàng khe khẽ triền miên trong miệng cô.
Nhưng nụ hôn dịu dàng này lại giày vò người ta, Giản Vi bị hôn đến toàn thân nhũn ra, trọng lượng cơ thể đều dựa vào trên người Lâm Cẩn Ngôn. Cô khẽ nhếch môi, nhắm mắt lại, hai tay rũ xuống hai bên người chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng ôm Lâm Cẩn Ngôn.
Trong lòng như nở hoa, vui sướиɠ trào dâng, gần như nhấn chìm cô.
Nhưng còn chưa kịp thở lấy hơi, chợt cảm thấy ngón giữa bên tay phải mát lạnh.
Cô khẽ giật mình, cúi đầu nhìn xuống tay phải của mình.
Trong bóng tối, kim cương đang chiếu sáng lấp lánh.
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay lên tường bật đèn, trong nháy mắt đèn chùm trên trần nhà sáng lên.
Giản Vi ngẩng đầu nhìn ngón tay đột nhiên có thêm một chiếc nhẫn, kinh ngạc đến sau hồi lâu mà không nói ra lời.
Nhưng đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần, phản xạ có điều kiện liền muốn tháo nhẫn xuống.
“Em dám tháo xuống thử xem.” Giọng lạnh lùng của Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu.
Giản Vi ngẩn ra, chợt ngẩng đầu.
Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn híp lại, không vui nhìn cô.
Giản Vi khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Cái này quá quý giá….”
“Là anh tặng, đeo nhẫn của anh là thành người của anh rồi.” Lâm Cẩn Ngôn nắm chặt tay cô, ánh mắt thật sâu dừng trên mặt cô, trong giọng nói lộ ra bá đạo không cho phép từ chối.
Giản Vi giật mình nhìn anh, đôi mắt ướt sũng.
Dù cho lên tới đây một lúc rồi mà vẫn như đang nằm mơ, cô suy nghĩ một lúc, có chút không dám tin hỏi: “Anh thật sự thích em sao?”
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, “Sao? Hôn anh rồi còn không muốn chịu trách nhiệm?”
“Hả?” Giản Vi sững sờ, đợi khi kịp phản ứng thì lập tức đỏ mặt, hơi nén giận liếc anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là anh hôn em mà.”
Cô mới là người bị chiếm tiện nghi được không vậy? Sao nghe giống như người chịu thua thiệt là anh thế nhỉ?
Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Vi cúi đầu, bộ dạng giận mà không dám nói gì, ý cười trong mắt gần như không khép lại được tràn ra ngoài, anh hơi cúi người nghiêng đầu, môi dán bên tai cô, khẽ nói: “Là anh hôn em trước, cho nên xin cho anh cơ hội để chịu trách nhiệm với em, được không? Thưa cô Giản Vi.”
Anh nói chuyện vào tai cô, hơi nóng rót vào lỗ tai, nóng bỏng khiến trong lòng Giản Vi run lên, tai bỗng dưng đỏ bừng.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Sau một hồi, có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có thể mãi ở cùng một chỗ không?”
Cô không muốn bên nhau sau đó lại tách ra, không muốn sau khi cô yêu anh không cách nào kiềm chế được, lại không thể không rời khỏi anh.
“Đương nhiên.” Lâm Cẩn Ngôn không chần chừ chút nào, vẻ mặt kiên định nhìn cô, “Giản Vi, anh không chơi đùa với em.”
Anh kéo tay cô đi tới bên giường ngồi xuống, ánh mắt thật sâu nhìn vào mắt cô, mỗi câu mỗi chữ đều nghiêm túc, nói: “Giản Vi, em nghe đây, Lâm Cẩn Ngôn anh sống hai mươi bảy năm, em là người con gái đầu tiên khiến anh động lòng, thậm chí có thể chi phối toàn bộ tâm tình của anh. Trông thấy em bệnh anh sẽ đau lòng, sẽ không khống chế nổi muốn đối xử tốt với em, suốt ngày luôn nghĩ tới em, dù lúc bận rộn công việc cũng thường xuyên vì nhớ tới em mà phân tâm, sau khi em đi cùng nam sinh khác, anh tan nát cõi lòng hận không thể bắt em về giam cầm bên cạnh anh….”
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên cảm giác mình ngây thơ giống như thằng nhóc mười mấy tuổi, từ trước tới giờ anh luôn cảm thấy mình chính là người mà dù trước mặt xảy ra bất cứ chuyện gì cũng có thể trưng ra bộ dạng thấy biến không loạn, mặc dù lần trước công ty xảy ra vấn đề lớn, suýt chút nữa phá sản, anh cũng không có nửa phần hoảng loạn.
Mãi đến khi gặp được Giản Vi, tâm tình trở nên không thể khống chế.
Giản Vi nghe Lâm Cẩn Ngôn thổ lộ mấy lời này, ngoài cảm động vui sướиɠ ra, còn vô cùng khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, không mấy vui nhìn anh: “Vậy sao lúc trước anh nói không thích em?”
Lâm Cẩn Ngôn buồn bực: “Anh từng nói không thích em?”
“Từng nói mà!” Giản Vi nghĩ tới chuyện ngày hôm đó lại không nhịn được tức giận trừng mắt liếc anh, giọng điệu hơi chua chát nói: “Lần trước mẹ anh tới tìm anh, chính tai em nghe thấy. Dì còn hỏi anh có phải anh thích em không, anh nói không phải, còn nói chờ sau khi em lên đại học thì sẽ bảo em chuyển đi!”
Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt, vài giây sau đột nhiên hiểu ra gì đó.
Trong lúc nhất thời không biết nên tức hay nên cười, đưa tay cốc nhẹ trán Giản Vi, “Giản Vi, em ngốc chết đi được!”
Giản Vi sờ trán bị anh cốc đau, lẩm bẩm nói: “Sao anh cốc người ta, đau chết mất.”
“Em ngốc như vậy, không đau vài lần thì không thông minh ra được.”
Giản Vi mở to mắt: “Anh mới ngốc ấy!”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, trong mắt đầy vui vẻ, nói: “Anh nói chứ sao tự nhiên từ sau ngày đó thái độ của em đối với anh liền kỳ quái, là vì cho rằng anh không thích em?”
“Không phải!” Giản Vi không giải thích, bĩu môi rồi nói một câu: “Anh nói sẽ bảo em chuyển đi.”
Lâm Cẩn Ngôn đau đầu xoa bóp huyệt thái dương, “Đó là anh lừa mẹ anh, em nghe mà không hiểu à?”
Giản Vi nghiêng đầu, có chút buồn bực nói: “Nghe không ra.”
Làm sao cô có thể biết rõ anh đang suy nghĩ gì được chứ?
Lâm Cẩn Ngôn nhớ tới hàng loạt hành động sau đó của Giản Vi, khóe miệng đột nhiên cong lên, bỗng ôm eo Giản Vi, kéo cô ngồi lên đùi anh.
Giản Vi bất ngờ không kịp phòng bị, sợ tới mức toàn thân cứng đờ, hai tay dưới người vô thức chống lên vai anh: “Anh… Anh muốn làm gì?”
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn cong lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, thấp giọng hỏi: “Cho nên lúc đó nói gì mà không thích đàn ông lớn tuổi, thích trẻ tuổi, cũng là cố ý chọc tức anh?”
Giản Vi bị vạch trần tâm tư, hơi thẹn thùng: “Anh… Anh thả em xuống trước đi….”
Cô theo bản năng giãy dụa muốn từ trên đùi Lâm Cẩn Ngôn xuống dưới, lại bị anh ôm càng chặt hơn, ánh mắt anh hơi tối xuống, giọng khàn khàn nói: “Nếu em còn động đậy nữa, anh không dám đảm bảo sẽ không làm gì em đâu.”
Giản Vi sợ tới mức trợn tròn mắt, hai tay lập tức che ngực: “Anh…. Anh không được đũa giỡn lưu manh!”
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, khóe mắt chứa ý cười.
Giản Vi đỏ bừng mặt, giải thích: “Em…. Em còn nhỏ lắm!”
Tầm mắt Lâm Cẩn Ngôn lướt qua ngực cô, cười như không cười đáp một tiếng: “Ừ, đúng là còn rất nhỏ!”
Giản Vi thấy anh nhìn chằm chằm ngực mình, vừa thẹn vừa giận, vội che ánh mắt anh: “Không cho anh nhìn!”
Lâm Cẩn Ngôn cười kéo tay cô xuống, nhìn cô thật sâu, giọng mập mờ: “Xấu hổ gì chứ? Sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả của em đều là của anh.”
“Anh đừng nói nữa!” Giản Vi vừa thẹn vừa lúng túng, chưa từ bỏ ý định che miệng anh.
Haizzz, trước kia sao không phát hiện trong con người chính nhân quân tử của anh thì ra còn cất giấu tư tưởng lưu manh như vậy chứ?
Lâm Cẩn Ngôn phảng phất như đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên khẽ cắn lỗ tai cô, cười nhẹ nói: “Yên tâm, anh chỉ đùa giỡn lưu manh với một mình em thôi.”
Giản Vi nhướng mi: “…. Vậy có phải em nên cảm thấy vinh hạnh không?”
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, đột nhiên cười to: “Ừ, em cũng có thể đùa giỡn lưu manh với anh.”
Anh dựa lưng vào sofa, đưa tay kéo cà vạt xuống, sau đó liền cầm cà vạt bỏ vào trong tay Giản Vi, ý cười rất sâu nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em muốn lưu manh thế nào thì cứ lưu manh thế đó, anh tuyệt đối phối hợp.”
Giản Vi bị anh chọc cười, cầm cà vạt ném sang bên cạnh, “Ai muốn náo loạn cùng anh chứ.”
Cô ngồi thẳng người, thu liễm ý cười, “Nghiêm chỉnh mà nói mẹ anh không thích em, nếu bà không cho chúng ta ở bên nhau thì làm sao bây giờ?”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, nhìn cô, ánh mắt kiên định mà lại khí phách, gằn từng câu từng chữ nói: “Em cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn anh còn không che chở được cho người phụ nữ của mình sao?”
Giản Vi sững sờ nhìn anh.
Vẻ mặt Lâm Cẩn Ngôn dịu dàng, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng gò má cô, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để em phải chịu chút uất ức nào, chỉ cần em ở chung với anh là được, những thứ khác cứ giao cho anh.”
Hết chương 31