Cố Ngôn Cận là một người biết nhớ ơn, vì thế hắn đã đồng ý với Nguyễn thúc thúc - người đã bảo vệ hắn từ nhỏ một yêu cầu hơi quá đáng, đó là chăm sóc tiểu cô nương kia.
Hắn vốn tưởng đây không phải chuyện gì khó, tiểu cô nương thoạt nhìn cực kỳ ngoan, nào biết sau này...
Gần hai mươi năm, lần đầu tiên Cố Ngôn Cận cẩn thận đối đãi với một người như thế.
Hắn hơi lớn tiếng một chút, lạnh nhạt một chút là đã thấy vành mắt tiểu cô nương đỏ lên.
"Ta không quát muội, đừng khóc." Đối mặt với tiểu cô nương đỏ vành mắt, Cố Ngôn Cận luống cuống không biết phải làm sao.
Cho đến một ngày, Cố Ngôn Cận nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của tiểu cô nương vậy mà lại cảm thấy có chút... muốn ôm người ta?
Hắn chỉ cho rằng bản thân muốn ôm vì coi nàng là muội muội, nhưng sau khi ôm xong, Cố Ngôn Cận lại phát hiện, khi tiểu cô nương cười với hắn, hắn cảm thấy... muốn hôn nàng?