- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh
- Chương 44: Thể Diện
Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh
Chương 44: Thể Diện
Tạ Tùy hoàn toàn không biết bởi vì bản thân nhất thời xúc động đã bỏ lỡ điều gì. Nhưng anh vẫn nghe theo lời dặn của Tịch Bạch, trước khi cô còn chưa nguôi giận, trong trường học thấy cô đều đi đường vòng.Một lần Ân Hạ Hạ và Tịch Bạch đến tiệm xiên nướng bên ngoài trường gặp được Tạ Tùy, Ân Hạ Hạ vốn tưởng rằng lại phải dây dưa một phen, đã làm tốt công tác ‘chiến đấu’, không nghĩ tới tên này xoay người rời đi, không chút chần chừ, trước khi đi còn đặc biệt đến quầy thanh toán tiền cho các cô.Ân Hạ Hạ kinh ngạc, “Quái, anh ta sao lại có thể sợ cậu như vậy, chưa từng thấy Tạ Tùy sợ qua ai như thế a.”Tịch Bạch ngắm nhìn bóng lưng anh, bĩu môi, trong lòng anh có quỷ đi. Đương nhiên, ngoại trừ chuyện hôn này Tạ Tùy không thể giữ lời, những chuyện khác anh đều nói được làm được.Cuối tháng, bà Tịch gọi điện cho Tịch Bạch: “Bạch Bạch, đã hẹn được bạn chưa? Bà nội đã giúp chị em các con chọn lễ phục rồi, con có muốn tới xem một chút hay không, hoặc là dẫn bạn con cùng đến?”Đầu Tịch Bạch ong một tiếng, cô suýt chút nữa quên mất chuyện này rồi! “Bà nội, không cần đâu, bên này con tự mình có thể giải quyết.”Tịch Bạch cũng không dám nói với bà nội cô còn chưa có bạn hẹn.Thời gian gấp rút, Tịch Bạch cũng không chần chừ nữa, sáng sớm hôm sau, cô liền đến lớp 19, gọi Tạ Tùy ra.Tương Trọng Ninh cười tủm tỉm nói với Tạ Tùy: “Em đã nói gì nào, anh không thể nuông chiều cô bé này, trước đây anh cưng chiều em ấy lên trời, anh bơ em ấy mấy ngày đã tự đến tìm anh rồi kìa.”Tạ Tùy vỗ sách vào mặt anh, đứng dậy đi ra cửa phòng học.“Người nào đó khó có dịp chủ động tìm anh.” Anh đút tay vào trong túi áo xám, vui vẻ nói: “Nhớ anh rồi?”Tịch Bạch không tình nguyện bĩu môi, lầu bầu nói: “Nói xin lỗi em.” “Xin lỗi.”Tạ Tùy nói một tiếng xin lỗi này thẳng thắn lại thuần thục: “Anh sai rồi, không dám tái phạm.”Mặc dù Tịch Bạch cũng không quá tin tưởng anh, nhưng nếu đã xin lỗi rồi, cô cũng tha thứ cho anh.
“Về sau, anh không được làm như vậy với em.” Cô vẫn còn bực mình nhìn anh, thấp giọng nói: “Anh không thể muốn làm gì thì làm đó, nếu ở cùng nhau, anh nhất định phải nghe lời em.”Tạ Tùy mạnh mẽ gật đầu, dùng sức kiểm điểm bản thân: “Thật hạ lưu, trong đầu không có chuyện đứng đắn, cả ngày đều muốn hôn Tiểu Bạch.”Tịch Bạch vội vàng nắm góc áo anh: “Anh ngậm miệng đi!”“Được, anh không nói.” Tạ Tùy đối với cô nói gì nghe nấy, chưa từng ngoan như vậy: “Chỉ cần em không giận anh, em muốn anh thế nào cũng được.”“Vậy anh giúp em một việc.”Nghe được cô gái lại có chuyện muốn tìm anh hỗ trợ, Tạ Tùy lập tức hưng phấn: “Nói đi, muốn làm chuyện xấu gì.”Anh liều mạng cũng phải giúp cô làm.“Cuối tháng 3, nhà tụi em cũng chính là tập đoàn Tịch thị có tổ chức một bữa tiệc tối từ thiện, bà nội mời em tham gia, nhưng em cần một bạn hẹn.” Sau khi nói xong, cô mong đợi nhìn về phía Tạ Tùy. Tạ Tùy sững sờ nửa ngày, hiểu ý cô, vẻ mặt không thể tin: “Em mời anh?”“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là lộ mặt mà thôi, chúng ta ăn no bụng là có thể đi rồi, có rất nhiều đồ ăn. Có điều nếu anh không thích loại trường hợp này cũng không sao, em mời người khác cũng được.”Đôi mắt màu cà phê của Tạ Tùy lặng yên ngắm nhìn Tịch Bạch, thấy cô có chút xấu hổ, chột dạ nhìn chỗ khác.“Tiểu Bạch, em mời anh?”“Ai nha, cũng chẳng có gì.” Tịch Bạch thật sự xấu hổ, đỏ mặt lui về sau: “Em chính là cảm thấy…”Đôi mắt tối đen như hươu kia lướt qua mặt anh: “Chính là cảm thấy anh đẹp trai, anh đi cùng em có thể cho em thể diện.”Ừm, chính là như vậy.Ý cười nơi khóe miệng Tạ Tùy căn bản không thu lại được, lần đầu tiên trong đời anh vì gương mặt này của mình cảm thấy quá mẹ nó tự hào rồi. “Em cảm thấy anh đẹp trai à?”“Ai nha, anh đừng như vậy.” Cô thật sự rất xấu hổ.“Được, anh đi.” Tạ Tùy không chút do dự đồng ý với cô: “Anh khẳng định sẽ mặc thật đẹp, cho em đủ thể diện.”Tịch Bạch khẽ gật đầu, xoay người muốn đi, một giây cũng không muốn nhìn nét mặt anh, cảm thấy xấu hổ chết đi được.
Có điều đi hai bước, cô giật mình nhớ ra điều gì đó: “Tạ Tùy, đến lúc đó phải mặc đồ vest nha, nếu như anh không có, em có thể giúp anh đặt trước một bộ.”“Anh có, em không cần phải để ý, ai lại không có đồ vest chứ.” “Vậy được.”Xế chiều hôm nay, Tạ Tùy liền đi dạo cửa hàng đồ vest nam, trong tủ trưng bày một bộ vest phẳng phiu, mặc ở trên người ma nơ canh trông rất có sức sống, chỉ là giá không rẻ.Tạ Tùy nhìn bộ vest này, ánh mắt càng thêm sâu.Trước kia anh chưa từng đặc biệt chú ý tới loại trang phục này, thậm chí anh tiếp tục sống cũng không biết vì điều gì, tìm không thấy bất kỳ lối ra nào trong nhân sinh u ám của anh.Nhưng hiện tại, bất kỳ điều gì anh định làm đều mang một ý nghĩa khác. Anh muốn vì cô gái kia mà trở nên tốt hơn, vì có được nụ cười của cô, anh cam tâm trả bất cứ giá nào, đây chính là ý nghĩa anh tiếp tục tồn tại.———————-Trong phòng quyền anh náo nhiệt dưới đất, Tạ Tùy đang ngồi nghỉ ngơi, chuẩn bị ra sân.Anh ở trần, trên người vắt một chiếc khăn, trong tay còn đang cầm quyển sách tiếng Anh.Tùng Dụ Châu nhíu mày, nhìn bộ dáng Tạ Tùy hết sức chuyên chú học tập, cảm thấy quả thực mẹ nó tẩu hỏa nhập ma đi.“Tùy ca, quyết định thi vào đại học S à?” “Ừm.”“Không phải chứ, anh này, nếu không chúng ta trước xác định mục tiêu nhỏ, thử trước đại học chính quy xem sao?”Tạ Tùy ghét bỏ nhìn anh, “Không có tiền đồ.”“Anh còn nói em không có tiền đồ. Anh nhớ lại xem lần gần nhất anh nghe giảng là khi nào, anh học cao trung coi như công cốc ấy, còn trông cậy ăn một miếng liền mập à?”Tạ Tùy bỏ sách xuống, ánh mắt tỏ vẻ bực bội không kiên nhẫn.Quả thực anh bỏ quá nhiều, với năng lực hiện nay muốn thi vào trường chính quy đã khó rồi, chớ nói chi là trường đại học S trọng điểm số 1 số 2 cả nước.Nhưng anh muốn thử đuổi kịp bước chân Tịch Bạch, muốn cố gắng đứng ở bên người cô.Tạ Tùy tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Phòng VIP lầu ba với tầm nhìn tuyệt vời, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể thấy rõ toàn trường quyền anh.Lệ Sâm đứng ở một bên cửa sổ sát đất, mặt không thay đổi nhìn thiếu niên trên đài đánh bại đối thủ nặng ký, thắng trận.Hình dáng thiếu niên sắc bén, thế công ngoan lệ, một chiêu chế địch lại không chút lưu tình.Lệ Sâm nhấp một ngụm cà phê.Quản lý chú ý tới ánh mắt gắt gao của lão đại nhìn Tạ Tùy, ông giới thiệu: “Đó là con át chủ bài của phòng quyền anh chúng ta, tên là Tạ Tùy, còn là học sinh cấp ba, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, lợi hại lắm, trong hạng cân 75 kg không ai là đối thủ của cậu ta.”Lệ Sâm nhàn nhạt hỏi: “Cậu ta thiếu tiền sao?”“Tên nhóc đó liều mạng kiếm tiền, muốn nói thiếu tiền, cậu ta là học sinh cấp ba, trong nhà không có ai bệnh không có sự cố gì, theo lý thì kiếm như vậy là đủ rồi, không biết tại sao lại liều mạng như thế.”Lệ Sâm cười nói: “Lòng tham không đáy, ai có thể vượt qua được sự hấp dẫn của đồng tiền chứ?”Quản lý a dua nịnh hót cười: “Đúng đúng, cậu ta chính là trong mắt chỉ có tiền.”Lệ Sâm từ xa nhìn thiếu niên trên đài, khóe mắt nổi lên chút ý lạnh: “Luôn thắng thì có gì hay, đi, kêu Kiều Dã qua đây đánh với cậu ta.”Quản lý sửng sốt: “Lệ tổng, tôi không nghe lầm chứ, anh nói Kiều Dã sao? Bọn họ không cùng hạng cân, anh bảo anh ta đánh cùng một học sinh cấp ba như Tạ Tùy không tốt lắm đâu. Mất mạng đó, Tạ Tùy cũng sẽ không đồng ý!”Lệ Sâm liếc mắt nhìn ông: “Cậu ta không phải muốn kiếm tiền sao? Tăng thêm tiền cho cậu ta, tăng đến khi cậu ta đồng ý mới thôi.”“Nhưng… nhưng mà cậu ta và Kiều Dã cho dù là về hạng cân hay trình độ chuyên nghiệp đều không phù hợp, chuyện này cũng không phải đùa, lỡ như đánh không tốt, Tạ Tùy có thể bị đánh tơi bời!”Lệ Sâm cười nói: “Làm ăn sao có thể không bất chấp nguy hiểm, ông nhìn xem cậu ta thắng đủ nhiều rồi, ông suy nghĩ đi, thực lực cách xa nhau như vậy, trận đấu này ông sẽ đặt cược thế nào?”“Tôi khẳng định mua Kiều Dã thắng!”Lệ Sâm vỗ tay ra tiếng: “Đúng rồi, phần lớn người đều sẽ mua Tạ Tùy thua, nhưng tôi lại muốn cậu ta thắng, một vốn bốn lời, ông cảm thấy sẽ có người không cam nguyện mạo hiểm ư?”
Quản lý tinh tế suy nghĩ, lập tức liền hiểu ý Lệ Sâm, tranh tài cách xa thực lực như vậy vừa khéo hấp dẫn khách đặt cược.Đáy mắt quản lý lộ vẻ hưng phấn: “Tôi hiểu rồi, để tôi làm!” Lệ Sâm đứng ở một bên cửa sổ sát đất, từ xa nhìn Tạ Tùy.Tạ Tùy toàn thân trên dưới tản ra khí chất nặng nề lạnh lẽo, hai đầu lông mày toát lên ý chí kiên cường, nhìn ra được là người xương cứng.Lệ Sâm kỳ thật không có ác cảm gì với anh, chỉ đơn thuần hiếu kỳ, loại xương cứng này rốt cuộc có thể bị bẻ cong hay không.Ở phòng nghỉ ngơi, quản lý nói rõ ý định, muốn mời người đánh quyền anh chuyên nghiệp tới luyện một chút với Tạ Tùy, thắng thua không sao, đều có tiền cầm, dự tính ban đầu vẫn là vì để cho người xem sảng khoái.Tạ Tùy còn chưa lên tiếng, Tùng Dụ Châu trực tiếp thay anh từ chối: “Không được, tuyệt đối không được! Gọi người chuyên nghiệp tới đánh là muốn gϊếŧ chết Tùy ca sao!”Tạ Tùy đang cầm sách tiếng Anh học thuộc, nhấc chân đá anh một cái: “Miệng không có cửa à?”Tùng Dụ Châu nghiêm túc nói: “Tạ Tùy, không thể đồng ý, đừng nói đến việc chúng ta không thể đánh trận này, sức lực của dân chuyên đánh một hồi không chết cũng bỏ nửa cái mạng rồi!”Tạ Tùy hờ hững hỏi: “Đánh trận này giá bao nhiêu?”Quản lý nghĩ nghĩ, nói: “Thắng thì cho cậu mười ngàn, thua sáu ngàn.” Tạ Tùy cũng lười cùng ông nói nhảm, gập sách lại thẳng thắn nói: “Thắng năm mươi ngàn, thua ba vạn.”“Tạ Tùy, cậu chặt đẹp dữ vậy.”Tạ Tùy liếc nhìn quản lý, “Ông đây đang bán mạng cho ông, tốt xấu cũng đáng ít tiền, giá này không được thì thôi.”Tùng Dụ Châu nắm chặt ống tay áo Tạ Tùy: “Tùy ca, anh điên rồi sao, vì chút tiền ấy.”Quản lý giống như sợ Tạ Tùy đổi ý, lập tức đồng ý: “Được được, cứ vậy đi, nào, tới, gọi thêm vài người tới dọn sàn đấu, chúng ta tới chơi một trận lớn.”Từ lúc MC tuyên bố trận kế tiếp là trận đọ sức giữa Tạ Tùy và một tay quyền anh chuyên nghiệp hạng cân 85 kg, phòng đấu sôi trào trong nháy mắt. Nhóm khách si mê đặt cược quyền anh đổ ra ngoài đặt cược, đa số mua Kiều Dã, nhưng cũng có mấy người gan to xem trọng Tạ Tùy, muốn cược lớn.
Ánh mắt Lệ Sâm không sai, bởi vì thực lực cách biệt quá nhiều khiến cho việc đặt cược cũng nhiều hơn trước, tâm tình mọi người cũng được đẩy lên cao.Tạ Tùy chuẩn bị lên sàn rồi, Tùng Dụ Châu khẩn trương giữ chặt anh: “Tùy ca, anh nhìn tên Kiều Dã kia đi, anh ta và chúng ta không cùng cấp bậc, anh nghĩ kỹ đi, loại trận đánh kiểu này nếu bị thương sẽ không được bồi thường đâu.”“Đêm nay cậu bị gì vậy.” Tạ Tùy nhíu mày nhìn anh: “Đánh luân phiên còn không hạ gục được ông đây, chẳng phải chỉ vượt hạng cân thôi à.”“Tùy ca, anh nghĩ lại đi, được không?”Tạ Tùy thản nhiên nói: “Đánh xong trận này, ông đây đủ tiền mua đồ vest rồi.”Tùng Dụ Châu giật mình, hiểu Tạ Tùy muốn kiếm tiền mua đồ vest đi tham gia tiệc tối từ thiện gì đó với Tịch Bạch.“Tùy ca, có cần liều như thế không chứ.” Tùng Dụ Châu thật sự vì anh mà đau lòng: “Chỉ mẹ nó một bộ quần áo, loại bình thường cũng được mà, Tịch Bạch sẽ không tính toán với anh.”Tạ Tùy nhét sách tiếng Anh vào túi Tùng Dụ Châu, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Không được.”Thân phận nam nữ tham dự loại tiệc rượu kia cũng sẽ không thấp, ánh mắt bọn họ còn độc hơn rắn độc.Anh muốn giữ thể diện cho cô gái, chứ không phải làm mất mặt cô. Tùng Dụ Châu vẫn không muốn Tạ Tùy lên đài, rất không yên lòng.“Được rồi, ông đây không nhất định sẽ thua.” Tạ Tùy nhìn Kiều Dã cơ bắp cuồn cuộn có chút khủng bố trên đài: “Cho dù sức lực lớn thì thế nào, phản ứng không nhất định cũng giống vậy.”————–Sau một hiệp quần nhau, Tạ Tùy đã nhìn ra được sức phản kháng và tốc độ là điểm yếu của Kiều Dã, lực đấm ra rất mạnh nhưng lại không đánh được lâu, cho nên Tạ Tùy liền ra sức chịu đòn với anh ta.Liều sức chịu đòn kỳ thật cũng quá sức, Tạ Tùy ăn mấy quyền của Kiều Dã, bị đánh đến chóng mặt không biết phương hướng, nhưng tốt xấu không ngã xuống. Cuối cùng anh bị Kiều Dã ép dưới người, nắm đầu nện trên đất.Trái tim khán giả như bị bóp chặt, có phụ nữ bắt đầu la hét, trọng tài liều mạng thổi còi, muốn kéo Kiều Dã tức giận ra.Dưới đài, Tùng Dụ Châu ôm đầu, suýt chút nữa cho rằng hôm nay Tạ Tùy bỏ mạng ở đây rồi.
Tạ Tùy phun ra một miệng máu, bị đánh mê mang rồi.Tùng Dụ Châu khàn giọng hô tên anh, anh đã nghe không được rồi. Năm mươi ngàn, chỉ cần năm mươi ngàn là anh có thể mua bộ vest kia. Tạ Tùy gầm nhẹ một tiếng, dùng hết toàn lực móc trái, quật Kiều Dã ra ngoài.Kiều Dã chóng mặt ngã trên đất, cơ bắp mệt nhoài. Tạ Tùy nhếch khóe môi dính máu, lảo đảo đi đến trước mặt Kiều Dã, gắng một hơi cuối cùng, đè lên.Trọng tài đếm tới mười, Tạ Tùy thả lỏng Kiều Dã, lật người nằm thẳng trên đài thở hồng hộc, ngón tay đã không còn chút sức lực cử động.Anh đã không còn nghe thấy tiếng hò hét náo động chung quanh, trong lỗ tai là âm thanh ong ong, ánh sáng chói chang trên trần nhà rọi vào mắt anh, anh khẽ trừng mắt nhìn.Thắng rồi.Anh rốt cuộc có thể diện đứng bên cạnh cô.—————-Mấy ngày nay, tần suất Tịch Bạch nhìn thấy Tạ Tùy ít đi rất nhiều, anh không chơi bóng rổ, rất nhiều lúc cũng sẽ không canh giờ cô tới trường cố ý ngồi ở nhà xe chờ cô, có đôi khi hai ba ngày cũng không thấy bóng người.Không có lý do gì, trước đó nói thấy cô tránh đi bất quá là cô nói đùa nói nhảm a, Tạ Tùy sẽ không nghe theo.Tịch Bạch thậm chí đang hoài nghi, có phải Tạ Tùy đang lạt mềm buộc chặt với cô, muốn cho cô có cảm giác không thích ứng được sao?Thằng nhóc rách rưới này.Xế chiều hôm nay, Tịch Bạch đạp xe ra cửa trường, từ xa nhìn thấy bóng lưng cao ngất của thằng nhóc rách rưới kia.Anh mặc áo xám, đeo ba lô ở một bên vai, đi trên lối đi bộ trồng cây ngô đồng, ánh chiều tà xuyên qua bóng cây rắc lên người anh.Chỉ nhìn mỗi bóng lưng đã có thể đẹp đến người qua đường đều liếc nhìn, ngoại trừ thằng nhóc Tạ Tùy thì không còn ai rồi.Tịch Bạch đạp xe lên đường dành cho người đi bộ, lúc đi qua bên cạnh anh, giảm tốc độ, ‘ding ding ding’, cô ấn chuông nhỏ—“Thằng nhóc.”Tạ Tùy quay đầu, vui vẻ nói: “Kêu ai thằng nhóc hả.” “Anh đó, quỷ ngây thơ.”Cô phát hiện tên nhóc này lại đeo khẩu trang đen, gần như che khuất cả nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hẹp dài đen nhánh, tóc ngắn thưa thớt
ngang trán hơi rũ xuống, có vẻ hơi lạnh lùng vô tình. “Mấy ngay nay không thấy anh nha.”Tạ Tùy chớp mắt: “Thế nào, Tiểu Bạch nhớ anh à?”“Ai nhớ anh, chỉ muốn nhắc anh một chút, tiệc tối cuối tuần anh đã đồng ý với em, đừng quên đó.”“Yên tâm.”Tịch Bạch đánh giá khẩu trang che miệng anh: “Anh đang làm bộ đẹp trai à?”Tạ Tùy lí nhí nói: “Cảm rồi.”“Ồ.” Tịch Bạch khẽ gật đầu: “Ông lớn cũng bị cảm.” “Ông lớn sao lại không bị cảm được?”Tịch Bạch cắn môi cười: “Đáng đời anh, ai bảo anh hư hỏng như vậy.” Tâm tình Tạ Tùy không tệ, đưa tay vuốt đầu cô.Tịch Bạch dễ dàng tha thứ cho cử chỉ thân mật của anh, không biết tại sao, từ sau khi hai người hôn nhau, Tịch Bạch lại càng dễ dàng tha thứ cho anh hơn.Sống lại lần nữa, cô đều có cách đối phó với toàn thể mọi người, hết lần này tới lần khác lại không có lực phản kích thiếu niên trước mặt này.“Về trước đi.” Tạ Tùy nói: “Không phải còn làm bài tập sao, đừng chậm trễ.”“Được, em đi đây.” Tịch Bạch lần nữa đạp xe đi, đi ước chừng mười mét, nhìn thấy chung quanh có tiệm thuốc, cô thắng xe lại.Cô vào tiệm thuốc mua mấy gói thuốc cảm, quay lại đưa cho Tạ Tùy: “Bị cảm đừng cố gắng chống đỡ, uống thuốc vào sẽ nhanh khỏi.”Tạ Tùy kinh ngạc nhìn gói thuốc nước trong tay, hơi há to miệng nhưng lại ngậm lại, không biết nên nói gì, trong lòng có chút ngọt lại có chút chát chát.“Tiểu Bạch, anh…”Vành tai Tịch Bạch đỏ ửng, xấu hổ đẩy anh: “Anh mau trở về đi, bị bệnh phải nghỉ ngơi nhiều, ngủ một giấc ngày mai là tốt rồi.”Cô đỏ mặt nói xong cũng không chờ anh trả lời, leo lên xe đạp vội vàng rời đi.Chủ động quan tâm khiến cô cảm thấy rất thẹn thùng, nhưng cô hẳn là phải từ từ thích ứng, quan tâm anh nhiều hơn một chút.Tạ Tùy cúi đầu nhìn thuốc cảm trong tay, đứng yên tại chỗ thật lâu.Ánh trăng dịu dàng cùng gió phất qua khuôn mặt anh, anh không biết nên làm thế nào giải quyết cảm giác buồn bực trong lòng này.
Anh không nên nói dối cô, xin thề sẽ không có lần sau.———————Ngày hôm sau, Tịch Bạch dậy thật sớm, dùng lê mới mua làm canh đường phèn tuyết lê, cất vào hộp giữ nhiệt màu hồng.Tịch Bạch đi đến cửa phòng học lớp 19, thấy Tạ Tùy còn chưa đến, thế là vẫy tay gọi Tương Trọng Ninh.Tương Trọng Ninh đi ra, nở nụ cười chất phác: “Chị dâu Tiểu Bạch.” “Anh gọi em Tiểu Bạch là được rồi.” Tịch Bạch lấy hộp giữ nhiệt trong túi ra đưa cho anh: “Nè, không phải Tạ Tùy bị cảm sao, em làm đường phèn tuyết lê, thấm giọng.”“Tùy ca bị cảm?” Tương Trọng Ninh xoa xoa ót: “Sao anh không biết?” “Không phải anh ấy đeo khẩu trang sao, sợ lây cho các anh đó.”“À, anh ấy không phải bị cảm đâu.” Tương Trọng Ninh là người vô tâm, tay chống lên bệ cửa sổ, bla bla kể sự tình cho Tịch Bạch—“Không phải em muốn mời anh ấy tham gia yến hội gì sao, anh ấy muốn mua bộ vest năm mươi ngàn kia, tụi anh đã nói rồi, không cần đắt như vậy, thế mà tên này muốn có thể diện, không nghe theo.Đêm đó đánh một hồi với đối thủ cấp chuyên nghiệp ở hạng cân khác, bị đánh mặt mũi bầm dập. Đồ vest thì mua được rồi, mẹ nó mặt ảnh bị thương, Tiểu Bạch, em nói nghe xem, đây không phải được không bù mất sao. Mặt ảnh bị thương làm sao theo em dự tiệc được, aizz, Tiểu Bạch, em sao thế?” ‘Cộp’ một tiếng, hộp giữ nhiệt nặng nề rơi xuống đất.Lời nói miên man lải nhải của Tương Trọng Ninh bị nghẹn ở cổ họng, nhìn sắc mặt cô gái trắng bệch, anh giật mình ý thức được bản thân hình như nói nhầm a.Hộp giữ nhiệt lăn vài vòng, dừng cách chân Tạ Tùy không xa.Anh mặc bộ áo khoác đen, đeo khẩu trang, đôi mắt tối đen giống như nước đọng trầm tĩnh, khí chất toàn thân cũng chìm xuống.Anh nhặt hộp giữ nhiệt ở bên chân lên, ánh mắt như lưỡi dao quét về phía Tương Trọng Ninh.Tương Trọng Ninh rùng mình: “Phải rồi phải rồi sắp tới tiết, em trở về phòng trước, hai người từ từ trò chuyện.”Tịch Bạch hung hăng liếc anh một cái, xoay người bỏ đi.Tạ Tùy siết chặt hộp giữ nhiệt, ngừng mấy giây liền đuổi theo.Trên bậc thang không người, Tạ Tùy giữ chặt tay Tịch Bạch: “Tiểu Bạch.” Tịch Bạch bỗng nhiên xoay người, đưa tay giật khẩu trang của anh xuống.
Khóe miệng anh có máu ứ đọng, cánh mũi giống như cũng có vệt máu rất nhỏ… Anh chưa từng bị thương như thế này, chưa từng!Trái tim Tịch Bạch giống như bị dao đâm đẫm máu, khó chịu không thở được, tay nắm khẩu trang run bần bật.“Anh lại có thể, anh…”“Tiểu Bạch, em đừng kích động.”Tạ Tùy thật sự có chút hoảng rồi, nắm chặt bàn tay cô: “Anh không sao, bị thương ngoài da thôi, giống như gãi ngứa, anh không có cảm giác gì.”Tịch Bạch cắn môi dưới, môi bị cắn tới trắng. Cô giận anh nói dối, giận anh vờ ngớ ngẩn, càng giận bản thân sao lại ngu như thế, mời tên ngu ngốc này tham gia cái yến hội quỷ quái gì đó…Cô thà rằng không đi, cũng không muốn anh bị chút tổn thương nào.Cô đứng dậy rời đi, đi đến bên cạnh lấy điện thoại ra, muốn gọi cho bà nội nói không đi, cô không tham gia yến hội này.Tạ Tùy nhìn bóng lưng cô, cảm giác mỗi lần hít thở lục phủ ngũ tạng đều bị xé rách đau đớn.“Tiểu Bạch, đồ vest kia.. anh mặc rất đẹp, ngày mai anh mặc cho em xem, được không?”Giữa hành lang không người, bước chân Tịch Bạch bỗng dừng lại, cô vịn lan can, tức giận quay đầu nhìn anh.Ánh nắng xuyên qua cửa sổ mái rọi vào, bao bọc bóng dáng lầm lì mà cô đơn của anh.Tịch Bạch hít vào một hơi thật dài, lần nữa đi lên lầu, bước đến trước mặt Tạ Tùy.Cuối cùng vẫn là không đành lòng.Tạ Tùy lấy lòng giật giật tay áo cô: “Đừng giận anh.”Tịch Bạch leo lên bậc thang ở trên anh, đứng ngang nhìn anh, đưa tay chạm vào vết máu ứ đọng chỗ khóe miệng anh, lại chạm vào mũi anh, nâng cằm anh lên nhìn xung quanh, kiểm tra xem còn có vết thương khác hay không. Tạ Tùy cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của cô gái di chuyển trên mặt anh, rất nhẹ, thật lạnh, chạm vào da thịt anh, lòng anh lại dâng lên từng dòng điện tê dại.Anh nhắm mắt lại, lông mi thật dài rũ xuống, hưởng thụ khoảnh khắc đυ.ng chạm thân mật của cô.Cô thấp giọng trách móc: “Ngu ngốc.”Anh nâng đôi mắt tối đen như mực, thấp thỏm nhìn cô.
Tịch Bạch rất muốn tức giận, có điều lúc này càng hối hận và đau lòng hơn, cô buồn buồn nói: “Sớm biết liền không mời anh.”“Không phải bây giờ em muốn đổi ý chứ!” Tạ Tùy nghe vậy, kích động: “Quần áo ông đây cũng đã mua rồi đó.”Tịch Bạch tức giận liếc anh, xoay người nói: “Đi với em tới phòng y tế kiểm tra một chút.”“Không cần, không sao cả.”“Anh có nghe lời em hay không?”Tạ Tùy ngẩn người, bỗng nhiên hiểu cô gái giống như lần nữa không có nguyên tắc tha thứ cho anh rồi. Tâm tình anh chấn động, hai ba bước đuổi theo, vui vẻ nói: “Nghe, lời Tiểu Bạch nói, anh đều nghe.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh
- Chương 44: Thể Diện