Chương 43: Tiệc Tối
Cuối tháng 3, tập đoàn Tịch thị tổ chức một buổi tiệc từ thiện, bà Tịch đã gửi thư mời cho hai chị em Tịch Bạch và Tịch Phi Phi, để các cô đến tham gia buổi tiệc tối.Trong điện thoại, bà Tịch nói Tịch Bạch có thể đưa bạn theo cùng.Ban đầu Tịch Bạch còn chưa hiểu ý của bà nội, nghĩ rằng có thể đưa theo bạn thân. Bà nội cười hiền từ, nói không phải kêu con đưa theo bạn gái, nếu có bạn trai có thể đưa bạn trai theo cùng. Bởi vì người tham gia buổi tiệc đều là lúc đi hai người lúc về một đôi, thân sĩ sẽ không để thục nữ một mình.Lúc này Tịch Bạch mới hiểu rõ ý của bà nội là kêu cô dẫn theo một người con trai làm bạn ghép đôi.“Buổi họp thường niên lần trước, nội thấy con với thằng nhóc nhà họ Lệ kia trò chuyện rất hợp. Nội nghe nói chị Tịch Tĩnh của con muốn mời cậu ấy làm bạn hẹn của mình, nếu như con hợp với cậu ấy thì phải sớm ra tay nha.”Tịch Bạch bỗng nhiên hiểu ra, thì ra bà Tịch đây là đang mật báo cho cô. Cô có chút dở khóc dở cười: “Không sao ạ, nếu chị Tịch Tĩnh muốn mời anh Lệ Sâm, con sẽ không tranh với chị ấy.”Bà Tịch cười: “Bà nội biết con là đứa lành tính, nhưng có một số việc, ví dụ như bạn trai, hay như tiền đồ của mình, thì tự bản thân phải biết tranh thủ, nếu như con không làm gì, đồ tốt cũng không tới tay mình được, hiểu chưa?”Tịch Bạch nghe hiểu lời nói bóng gió của bà nội. Tiền đồ thì không cần nói, đương nhiên cô sẽ tranh thủ cho bản thân, còn bạn trai, khẳng định bà nội đã hiểu lầm cô và Lệ Sâm có gì đó rồi.
“Bà nội.”“Được rồi, nội không nói gì nữa, mọi chuyện tùy ý con, tóm lại, lúc đó đừng có một mình là được, không muốn gọi Lệ Sâm thì có thể rủ bạn học hay bạn bè tốt ở trường, nếu không có đồ vest thì nói nội một tiếng, nội đặt trước giúp cậu ta.”“Dạ, con cảm ơn nội.”Tịch Bạch vừa mới cúp điện thoại không lâu thì nhận được tin nhắn của Trần Triết Dương.‘Bạch Bạch, tiệc tối em đã có bạn đi cùng chưa? Nếu chưa, anh muốn làm bạn hẹn của em.’Nếu như Tịch Bạch muốn làm Tịch Phi Phi khó chịu, đương nhiên cô có thể đồng ý lời mời của Trần Triết Dương. Nhưng bây giờ, Tịch Bạch cũng không muốn nén xuống sự chán ghét của mình mà dây dưa với Trần Triết Dương, Tịch Phi Phi không đáng để cô làm như vậy.Tịch Bạch từ chối thẳng, ‘Xin lỗi anh, em có hẹn trước rồi.’Dường như Trần Triết Dương rất thất vọng, nhắn lại: ‘Ừ, xem ra là anh chậm rồi.’Tịch Bạch để điện thoại xuống, tiếp tục làm bài tập, cũng không đặc biệt để chuyện này ở trong lòng. Vào đêm, Lệ Sâm lại gửi một tin nhắn cho Tịch Bạch, hỏi dò cô, nếu như chưa có bạn hẹn thì có thể đi cùng anh.Hiện tại, Lệ Sâm chắc là lựa chọn được hoan nghênh nhiều nhất, ngay cả người chị họ tâm cao khí ngạo không coi bất kỳ anh chị em nào ra gì như Tịch Tĩnh cũng muốn mời Lệ Sâm.Mà Lệ Sâm lại ngỏ lời mời với Tịch Bạch.Tịch Bạch đặt bút xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm buông xuống, đèn mới lên, một trận mưa khiến đường phố ánh lên ánh đèn.Cô không do dự, nhắn tin trả lời Lệ Sâm, ‘Xin lỗi anh, Lệ Sâm, em đã mời bạn khác mất rồi.’‘Không khéo nhỉ.’ Lệ Sâm nửa đùa nửa thật, ‘Vậy nếu như lần sau có cơ hội, chúng ta có thể đi chung.’‘Dạ.’Sau khi từ chối Lệ Sâm, Tịch Bạch thở dài một hơi, giống như trút bỏ được gánh nặng vậy.Sau đó, từ lời khoe khoang cố ý hay vô ý của Tịch Phi Phi, Tịch Bạch biết được cô sẽ cùng Trần Triết Dương tham gia buổi tiệc, đồng thời đắc chí cho rằng bản thân mình là lựa chọn hàng đầu của Trần Triết Dương, còn khoe khoang với Tịch Bạch.
Tịch Bạch cũng không làm bẽ mặt Tịch Phi Phi, làm cô khó chịu. Hiện tại Tịch Phi Phi như con cá mập mắc cạn, chẳng qua là vùng vẫy giãy chết, hoàn toàn chưa đủ tư cách trở thành đối thủ của cô.Buổi chiều, Tịch Bạch đến tòa nhà nghỉ ngơi của học sinh giao báo cáo, lúc đi qua sân thượng của lầu 2 thì nhìn thấy thiếu niên ngồi một mình ở cầu thang, trong tay cầm một quyển sách tiếng Anh, khó khăn đọc.Anh cúi thấp đầu, mấy sợi tóc mái che đi cái trán, dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu cà phê đẹp như pha lê trong suốt, thần sắc lại lộ ra chút hoang mang.“Loyal, trung thành.”Khóe miệng Tịch Bạch mấp máy, tản bộ đến bên cạnh Tạ Tùy, hỏi: “Sao anh lại học ở chỗ này?”Nghe thấy giọng cô gái, khóe miệng Tạ Tùy không khỏi nhếch lên, anh giải thích: “Không muốn bị người khác trông thấy.”Tịch Bạch ngồi xuống bên cạnh anh, nói đùa: “Thì ra anh chính là boy tâm cơ sẽ lén học bài trong truyền thuyết kia.”Tạ Tùy thuận tay vuốt vuốt đầu cô: “Ông đây chỉ không muốn làm trò cười cho bọn họ.”Tạ Tùy xếp cuối lớp lại có ngày sống chết với môn tiếng Anh, nói ra thật sự sẽ làm cho đám nhóc kia cười đến rụng răng.“Hơn nữa, anh đọc cũng không hay.” Tạ Tùy lật lật cuốn sách tiếng Anh, “Học hành mẹ nó khó quá, còn không sướиɠ bằng đánh quyền anh.”Tịch Bạch nghiêng đầu nhìn sách học thêm của anh, nhìn thấy anh dùng bút đỏ gạch đi mấy từ mình không biết đọc, lít nha lít nhít thật nhiều.Thái độ vẫn rất thật thà, vì vậy Tịch Bạch quyết định giúp anh một chút. “Từ nào anh không biết?”“Từ này.”“Từ này đọc là impress.” “Còn từ này?” “Intelligent.”“Vậy từ này.”….Một mùi thơm nhẹ nhàng len vào mũi Tạ Tùy, Tạ Tùy cúi đầu ngắm nhìn cô gái bên cạnh, sườn mặt nhu hòa, tóc mái cắt ngang rũ xuống, dưới ánh mặt trời, hàng mi dài mịn như đang phát sáng.“Từ này đọc là gorgeous, đẹp.”
Tạ Tùy ngắm làn môi mọng oánh nhuận của cô, hầu kết khẽ giật giật, tựa như một chiếc lông vũ làm lòng anh ngứa ngáy nhưng mà lại không gãi được.Anh nghĩ, chỉ một lần này thôi, sau lần này, cho dù Tịch Bạch có gϊếŧ anh, anh cũng cam tâm tình nguyện.Vì vậy, không cần xin phép, anh cúi đầu xuống hôn cô.Lời nói của Tịch Bạch bỗng nhiên bị nghẹn trong cổ họng, cô mở to hai mắt nhìn, nhìn khuôn mặt bỗng nhiên phóng đại của thiếu niên, đôi môi mềm ấm áp của anh hôn lấy cô. Mỗi lần có động tác tinh tế, trái tim và thân thể Tịch Bạch đều không nhịn được run rẩy.Tạ Tùy quá chú tâm hôn cô, cứ như một giây sau sẽ là tận thế, gần như muốn nuốt chửng lấy cô.Tịch Bạch cắn chặt răng, mặc cho thiếu niên cố nạy ra thế nào cũng không được. Cô không cho anh vào. Tạ Tùy giữ chặt sau gáy cô, sau đó lại dịu dàng hôn môi dưới, tựa như mυ"ŧ kẹo Sprittle mãi không tan, anh si mê hôn lấy cô.Não Tịch Bạch trống rỗng một hồi, lúc này mới lấy lại tinh thần, dùng sức đẩy anh ra, tức giận đứng lên, dùng sức nhìn anh chằm chằm, tức giận như con bồ câu nhỏ.“Tạ Tùy! Anh lưu manh! Đáng ghét! Anh quên đã đồng ý với em cái gì sao…”Tạ Tùy hôn đủ rồi, lại bắt đầu có chút sợ. Anh đứng lên muốn kéo tay cô, “Anh xin lỗi mà.”“Anh lần nào cũng vậy.”Mỗi lần cưỡng hôn cô xong đều nói xin lỗi, nhưng mà không có chút áy náy nào hết. Tịch Bạch vừa giận vừa khẩn trương, xoay người muốn rời đi.Tạ Tùy đuổi kịp cô, cúi đầu nhìn đôi môi mọng bị hôn tới sưng đỏ, đôi môi ướŧ áŧ đều là vết tích sau trận tàn phá của anh.Trong lòng Tạ Tùy ngứa ngáy khó chịu, cố nén lại du͙© vọиɠ dấy lên một lần nữa.“Tiểu Bạch.” Anh đáng thương lắc lắc cổ tay nhỏ của cô, “Em đừng giận, được không.”Tịch Bạch hít thở, l*иg ngực nhấp nhô mạnh, ra sức đánh anh một cái. Nắm tay nhỏ rơi trên bộ ngực cứng rắn của anh gần như không tổn thương gì, lại còn làm đau tay cô.Tịch Bạch nhếch miệng, rút tay về, lắc lắc tay.
Tạ Tùy vội vàng kéo tay cô lại, đau lòng xoa xoa tay cho cô, không nhịn được cười, “Haiz, sao em không thử dùng chân đạp, đạp ở dưới anh chắc chắn sẽ đau.”Tịch Bạch giận đến mức muốn giơ chân ra đá, chính là đá ngay giữa cho anh ngã lăn quay.Có điều nghĩ tới dáng vẻ đáng thương ở kiếp trước của anh, Tịch Bạch vẫn không nhẫn tâm, rút tay mình về rồi rời đi.“Tạ Tùy, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.” “Câu này em nói rất nhiều lần rồi.”“Em nói được thì làm được!”Tịch Bạch thở phì phì quay đầu lại trợn mắt nhìn anh: “Về sau có thấy em ở trường, anh, anh tự đi đường vòng đi!”Toàn bộ trường cao trung Đức Tân không ít người thấy Tạ Tùy là kiếm đường né tránh, chưa thấy ai có lá gan nói Tạ Tùy né đi.Tạ Tùy liếʍ môi dưới, cười nói: “Được, chỉ cần em hết giận, anh thấy em sẽ đi đường vòng.”Tịch Bạch đi ra khỏi tòa nhà, đi tới vườn hoa trong trường, dựa lưng vào vách tường mọc đầy rêu xanh, đưa tay lên che miệng.Nụ hôn của thiếu niên tựa như tính cách điên cuồng mà cực đoan của anh, vô cùng quyết liệt, chỉ vài phút thôi đã khơi gợi lên du͙© vọиɠ kia.Nghĩ tới mấy phút làm người ta ngạt thở kia, Tịch Bạch cảm thấy hoảng hốt như đang rơi giữa đám mây.Bây giờ bờ môi vẫn còn hơi choáng đây.Cô rất khó tưởng tượng được, nếu như mình hé răng ra để cho anh vào sẽ là cảm giác long trời lở đất đến thế nào.Tóm lại, Tạ Tùy chính là một tên đáng ghét!Cô rút từ trong cặp ra thư mời trợ lý Tần gửi tới, một phần viết tên Tịch Bạch, mà phần còn lại thì chưa có điền tên.Vừa rồi suýt chút nữa là lấy nó ra rồi, bây giờ, cô còn lâu mới mời cái tên đáng ghét này tham gia tiệc tối với mình!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương