Chương 16: Ngạc Nhiên Sao

Tiết mục nhảy của Tịch Phi Phi là tiết mục chủ chốt khai mạc, dưới sân khấu, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô. Cô mặc váy trắng tinh xinh đẹp, nhón chân chuẩn bị xong tư thế.Ánh đèn sân khấu tất cả đều rọi vào trên người cô, cô nhìn qua tươi sáng động lòng người như vậy.Tại nơi hẻo lánh ánh đèn không chiếu tới, Tịch Bạch một mình ngồi trên ghế, hai chân tách ra, chiếc đàn cello cồng kềnh đặt giữa hai chân cô. Cô cầm lấy cây vĩ, nhẹ nhàng mà kéo ra giai điệu đầu tiên.Âm thanh đàn cello uyển chuyển giống như dây lụa quấn quanh trong lòng mỗi người khán giả, trong nháy mắt dẫn bọn họ vào câu chuyện. Cùng với tiếng đàn vang lên, Tịch Phi Phi bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa. Khán giả đắm chìm trong bữa tiệc nghe nhìn này.

Dần dần giai điệu đàn cello chuyển sang thấp thuần, chuyển sang bi thương, tô vẽ bầu không khí chết chóc nào đó, giống như từng tiếng thở dài nặng nề. Dáng múa vừa vui vừa vụng của Tịch Phi Phi kia đã không còn phù hợp với giai điệu bi thương của đàn cello, cô giống như người ngoài cuộc ở sân khấu đi qua đi lại.Người xem dưới sân khấu đã bị tiếng đàn cello bi thương dẫn vào cảm xúc thương cảm, lại nhìn màn biểu diễn tuỳ tiện của Tịch Phi Phi, không khỏi nhăn mày, cảm thấy có phần chán ghét.Đúng lúc này, tiếng đàn cello chuyển mình, giống như nước suối róc rách bỗng nhiên tiến vào chỗ dốc đứng, bắt đầu trở nên dồn dập mà mãnh liệt, như một loại phản kháng phẫn nộ nào đó, giống như gào thét cũng giống như lên án.Ngồi ở giữa thính phòng, Tạ Tùy hơi hơi nhíu mày, tầm mắt tối đen gắt gao tập trung vào bóng dáng ảm đạm nơi chỗ tối trên sân khấu. Trái tim bỗng nhiên cảm nhận được đau đớn sắc nhọn, hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.Mặc dù không thấy rõ mặt cô nhưng Tạ Tùy giống như có thể cảm nhận được, cô đang khóc.Vũ đạo Tịch Phi Phi đã hoàn toàn không theo kịp giai điệu đàn cello, cô chỉ có thể ngừng lại, xấu hổ đứng trên sân khấu, giống như tôm tép nhãi nhép buồn cười.Hai người điều phối đèn cũng lần đầu tiên gặp phải tình huống này, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhất trí quyết định một lần nữa chuyển hướng ánh đèn. Ánh đèn rọi vào người Tịch Phi Phi nhạt dần, mà trên đỉnh đầu Tịch Bạch rơi xuống một chùm ánh sáng trắng.Người xem rốt cuộc nhìn thấy cô gái một mình diễn tấu đàn cello trong bóng tối.Cô mặc một chiếc váy liền tua rua xinh đẹp, màu váy đỏ như màu máu tươi, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô. Cô nhắm mắt lại, nước mắt sáng trong theo khóe mắt chảy xuống. Cô đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt của bản thân, không chút nào chú ý tới biến hóa xung quanh. Dưới ánh đèn từng góc cạnh gương mặt cô rõ ràng, xinh đẹp khiến tim người đập nhanh.Tịch Phi Phi không cam lòng bị Tịch Bạch đoạt đi sự chú ý, cô lần nữa bắt đầu nhảy múa, quyết định bắt kịp tiết tấu của Tịch Bạch. Thế nhưng tài múa của cô vốn không tốt, bình thường lại không cố gắng tập luyện, thêm nữa sốt ruột, bước chân hơi lớn, chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng, thắt lưng váy múa vậy mà rách ra.

Người xem dưới đài kinh hô, thấp giọng nghị luận, cười mỉa, đồng thời cũng tương đối bất mãn với hành vi phá hoại diễn tấu đàn cello. Trợ lý sân khấu nhiều lần làm dấu tay với Tịch Phi Phi, ý bảo cô nhanh chóng xuống sân khấu, không cần tiếp tục mất mặt xấu hổ.Tịch Phi Phi nắm chặt chỗ áo bị rách, kiên trì không chịu xuống sân khấu. Đây là buổi diễn của cô, cô mới là nhân vật chính, dựa vào cái gì phải xuống sân khấu.Tiếng đàn đạt tới cao trào. Ngay nốt cao nhất đột nhiên dừng lại, giống như cô gái nhỏ đột nhiên mất giữa cuộc đời.Thính phòng an tĩnh thật lâu, người xem giống như còn đang đắm chìm trong diễn tấu mãnh liệt kia của Tịch Bạch, chưa lấy lại tinh thần. ‘Bốp, bốp.’Có tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên, vang vọng trong khán phòng tĩnh lặng. Tịch Bạch mở mắt ra, nhìn thấy chính là con ngươi tối đen của người thiếu niên. Anh vỗ tay cho cô, động tác biếng nhác, âm thanh lại đặc biệt thanh thúy.Nửa phút đồng hồ sau, người xem mới phản ứng kịp, nhất thời tất cả khán phòng lan tràn tiếng vỗ tay nhiệt liệt.Chủ chốt không hổ là chủ chốt, ngay cả lãnh đạo thành phố cùng lãnh đạo trường học ngồi ở hàng ghế đầu cũng nhịn không được đứng lên, thật lòng thật ý vỗ tay cho Tịch Bạch.Tịch Bạch nhấc váy, đi tới giữa sân khấu, mỉm cười dắt tay chị gái Tịch Phi Phi, cúi đầu chào cả khán phòng.Tịch Phi Phi cáu kỉnh theo bản năng hất tay cô ra, sau đó vẫn duy trì tư thái cao quý, khuỵu gối cúi đầu chào cảm ơn.Động tác nhỏ này của cô vẫn bị các fan xem trực tiếp trên máy tính cẩn thận chú ý thấy, bọn họ có chút kinh ngạc, thấp giọng bàn tán. Tịch Phi Phi xưa nay dịu dàng thiện lương vậy mà nổi giận, là vì bị em gái đoạt đi sự chú ý cho nên tức giận sao.Việc này không giống với biểu hiện hào phóng khéo léo thường ngày của cô nha.————–Sau khi xuống sân khấu, đám bạn thân nhào tới ôm Tịch Bạch, oa oa kêu to–“Bé gái này là Bạch Bạch nhà chúng ta a a a !”“Quá kinh ngạc, tớ cảm thấy tớ phải nhìn nhận lại cậu lần nữa rồi.”“Văn chương tớ nghèo nàn chỉ có thể nói là quá quá quá quá quá tuyệt rồi!”

Tịch Bạch cùng các cô náo loạn một lát, hỏi: “Này, sao chỉ có hai cậu, Ngải Tiểu Tiểu và Hứa Hoan Ni các cậu ấy đâu?”Nhắc tới Ân Hạ Hạ liền tức giận, hừ lạnh nói: “Đừng nhắc tới mấy tên phản đồ kia, các cậu ấy vì lợi ích trước mắt, bỏ cả sĩ diện. Quên tình bạn, bán luôn vé rồi!”Khóe miệng Tịch Bạch giật giật: “Loại vé này còn có người mua, ai lại coi tiền như rác mà mua vậy?”Ân Hạ Hạ cố ý bĩu môi: “Ờ, mấy người kia kìa.”Cô theo hướng ngón tay Ân Hạ Hạ chỉ nhìn lại, chỉ thấy Tạ Tuỳ chống khuỷu tay lên đầu gối, lại còn ngồi vào trên chỗ tựa lưng của ghế, tay đang đặt giữa hai chân.Khóe miệng Tịch Bạch giật giật, đại lão không hổ là đại lão, ngay cả kiểu ngồi cũng kiêu ngạo như vậy.Đường nét Tạ Tùy sắc bén, khóe mắt hơi xếch lên, nâng cằm về phía cô, nở nụ cười phóng túng —“Ngạc nhiên sao.”Tịch Bạch không có trả lời, đối với việc Tạ Tuỳ đến đây cô hiển nhiên có chút không biết làm sao.Thiếu niên từ trên ghế nhảy xuống, lười biếng đi tới trước mặt Tịch Bạch. Nơi mắt anh có một nốt ruồi rất nhạt, nốt ruồi mọc ở vị trí này cho thấy tính cách cực đoan của anh, yêu và hận đều xâm nhập vào tận xương tủy.“Ngạc nhiên sao?” Anh hỏi cô.Tịch Bạch thản nhiên nói: “Kinh hãi.”Tạ Tùy nhìn thấy trán cô thấm một tầng mồ hôi mỏng, vì thế vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán trắng nõn của cô. Tịch Bạch nghiêng người tránh đi, mấy sợi tóc rơi xuống chạm vào mu bàn tay anh, lưu lại cảm xúc mềm nhẵn nhàn nhạt trên da.Chiếc váy tô vẽ đường nét thân hình xinh đẹp của cô, hai bên eo hõm sâu, cần cổ thon dài, làn da hết sức tinh tế, xương quai xanh gợi cảm giống như con bướm giương cánhToàn bộ những thứ này đều khiến cho lòng người thiếu niên vô cùng nóng ran.Tịch Bạch khẽ nói với đám bạn thân: “Tớ vào hậu trường tháo trang sức.” “Mau đi đi. Tụi tớ ở bên ngoài thính phòng chờ cậu.”Cô gật đầu, lúc đi lại nhìn Tạ Tùy một cái: “Cảm ơn anh tới xem em biểu diễn, kỳ thật có thể nói trước với em, không cần tiêu tiền uổng phí.”Nói xong cô cũng không chờ trả lời, lập tức rời đi.

Tạ Tùy liếʍ liếʍ môi, đột nhiên mẹ nó có cảm giác được cưng mà sợ. Tùng Dụ Châu phát hiện người đã đi xa mà tầm mắt Tạ Tùy vẫn không thể thu hồi lại.“Tùy ca, đừng nhìn, tròng mắt sắp rơi ra đến nơi rồi.” Tạ Tùy gõ đầu anh: “Ngăn cản ông đây.”“Nhìn cái gì, người không có còn nhìn!” “Liên quan gì đến cậu.”“Trận quyền anh tối nay có đi hay không?”Tạ Tùy lúc này mới quay đầu lại, tâm tình sung sướиɠ, sảng khoái nói: “Đi.”————Tịch Bạch trở lại hậu trường tháo trang sức, chị gái Tịch Phi Phi ngồi trước gương trang điểm, khóc đến lớp trang điểm trên mặt đều bị nhoè đi, lưu lại đường viền mắt màu đen, nhìn qua có phần hung dữ. Ba mẹ ngồi bên cạnh chị gái, thấp giọng an ủi cô.“Phi Phi đừng đau lòng, trở về ba nhất định dạy dỗ Tịch Bạch! Để em nó xin lỗi con.” Cha Tịch Minh Chí lòng đầy căm phẫn: “Thật sự là kỳ cục, rõ ràng là hai người biểu diễn, lại giống như nó một người độc tấu, trong mắt nó có còn người chị gái này không chứ!”Tịch Phi Phi nhìn thấy Tịch Bạch đi tới, vội vàng lôi kéo ống tay áo Tịch Minh Chí nói: “Ba, con tin tưởng Bạch Bạch vô ý, em ấy có thể chỉ muốn chơi trội mà thôi, con hiểu được, làm chị gái, con nên nhường cho em ấy.” Tịch Phi Phi chân tình nói mấy câu khiến cho cha mẹ vô cùng đau lòng, cũng càng cảm thấy Tịch Bạch không hiểu chuyện.Bộ dạng làm bộ làm tịch của chị đúng là mười lần như một.Trên đời này không có cha mẹ nào không thương yêu con cái mình, thế nhưng vì sao tới lúc Tịch Bạch gần chết, cha mẹ không ai vì cô rơi một giọt nước mắt, bên trong này không thể thiếu ‘công lao’ Tịch Phi Phi.Trong quá trình trưởng thành dài đằng đẵng của hai chị em, Tịch Bạch không có tâm cơ từng bước một rơi vào bẫy của Tịch Phi Phi. Cô thành công ly gián tình cảm cha mẹ và Tịch Bạch, cũng khiến cho người thân hiểu lầm Tịch Bạch, để cho bạn học bạn bè ghét Tịch Bạch.Tịch Bạch trở thành đối tượng bị ngàn người chỉ trỏ, chúng bạn xa lánh. Lần này, Tịch Bạch sẽ không để cho âm mưu của chị gái thực hiện được. Tịch Bạch đi vào phòng trang điểm, yên lặng ngồi xuống đối diện Tịch Phi Phi, bắt đầu tháo trang sức của mình.



Cha Tịch Minh Chí sốt ruột bảo vệ con, chất vấn Tịch Bạch: “Tại sao con phải làm như vậy?”Tịch Bạch khó hiểu nhìn về phía cha: “Ba, ba nói gì?” “Vì sao con muốn cướp sự chú ý của chị con?”Tịch Bạch dùng bông tẩy trang bôi đi kẻ mắt, vô tội nói: “Con không có đoạt đi sự chú ý của chị, bởi vì tiết mục trước đó đã định sẵn, diễn tập cũng luyện như thế này, con không biết chị ấy vì sao đột nhiên không theo kịp tiết tấu. Nhưng vì quay trực tiếp, con cũng không thể bởi vì chị ấy dừng lại mà dừng lại.”Đáy mắt Tịch Phi Phi xẹt qua một tia oán độc, rõ ràng là Tịch Bạch đột nhiên tăng tốc, lúc này mới khiến cho cô không theo kịp. Thế nhưng cô đã ở trước mặt cha mẹ nói không trách Tịch Bạch, đều là lỗi của mình, lúc này không thể lại lật lọng đổ cho Tịch Bạch.Cha mẹ đối với đàn cello cũng dốt đặc cán mai, liền hỏi Tịch Phi Phi: “Em gái con nói đúng không? Là con không theo kịp tiết tấu?”Tịch Phi Phi khóc đến thở không ra hơi: “Đều do con không tốt, đều là con sai, ba mẹ, hai người đừng trách em ấy.”Tịch Bạch nói: “Chị đừng khóc, lần này biểu diễn tuy chị có phạm chút lỗi nhưng nhìn chung vẫn thành công, em cũng sẽ không trách chị.”Tiếng khóc Tịch Phi Phi gượng gạo ngừng hai giây, sau đó gục xuống bàn khóc dữ dội hơn.Cha mẹ đưa mắt nhìn nhau, Đào Gia Chi chỉ đành nói: “Được rồi, đừng khóc, may là buổi diễn xem như thành công. Bạch Bạch, lần này nhờ con cả, con cũng chớ để trong lòng, về nhà mẹ làm món ăn ngon cho con.” “Mẹ, tối nay con với bạn ăn cơm ở ngoài, Hạ Hạ các bạn ấy nói muốn chúc mừng con.”“Vậy cũng được, về sớm chút.” Đào Gia Chi quay đầu tiếp tục an ủi Tịch Phi Phi: “Con gái cưng, muốn ăn cái gì, về nhà mẹ làm cho con.”“Hu hu, con muốn ăn thịt kho tàu.” Tịch Phi Phi ôm mẹ làm nũng.Tịch Bạch lại nhìn chiếc váy bên cạnh, không chút để ý nói: “Chị, chị vẫn nên ăn ít một chút đi, bộ lễ phục này cũng không rẻ đâu, rách luôn rồi.” Sắc mặt Tịch Phi Phi nháy mắt trở nên đỏ tím, nhớ lại tình huống khó xử vừa nãy trên sân khấu, cô lại lớn tiếng khóc rống lên, mà Tịch Bạch không tiếp tục để ý tới cô, đi ra khỏi phòng thay quần áo.———-Trong sân quyền anh sục sôi ồn ào dưới đất, trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi của con trai, tiếng khen ngợi trầm trồ cùng chửi rủa giao thoa vang

vọng, giữa lôi đài, hai người đàn ông cởi trần đang chiến đấu kịch liệt. Cùng với tiếng mở màn trận đấu liên tiếp thứ năm, thẻ cược cũng được tăng lên cao nhất, nhóm cược chủ chốt vung tiền như rác, đặt cược cho hai người đàn ông đang đấu nhau bằng mạng trên đài kia.Tạ Tuỳ tàn nhẫn vẫn thật tàn nhẫn, nắm đấm rất cứng, mạng cũng rất dai. Buổi tối hôm nay anh cá cược với nhà cái, một mình liên tiếp khiêu chiến năm tay quyền anh ưu tú, đánh gục toàn bộ bọn họ.Kiểu đánh nhau liều chết này của anh rất ít người có thể làm được không chút cố kỵ, cho nên không ai là đối thủ của anh. Một hồi sau cùng, mệt mỏi kiệt sức, cằm của anh bị giọng một quyền, khóe miệng chảy máu tươi, anh xoay người lại tung cước, đầu gối khóa lại, trực tiếp áp đối thủ dưới thân, không hề có lực phản kháng.“Tạ Tùy!”“Tạ Tùy!”“Tạ Tùy!”Toàn trường đã gào to tên anh, anh giống như danh từ đánh đâu thắng đó. Lúc Tạ Tùy kết thúc đi lại có chút loạng choạng, Tùng Dụ Châu cùng Tương Trọng Ninh vội vàng chạy tới dìu anh nghỉ ngơi, vỗ mặt anh để anh phục hồi lại tinh thần.“Đêm nay bao nhiêu?” Tạ Tùy nghiêng đầu hỏi Tùng Dụ Châu.Tùng Dụ Châu vừa mới đến văn phòng quản lý lĩnh tiền thưởng, bỏ vào trong túi xách Tạ Tùy: “Một trận một vạn, năm vạn.”Tạ Tùy gật gật đầu, bắp thịt mệt mỏi giống như bị rút sạch khí lực, nắm kéo mang theo một trận đau nhức.“Tùy ca, em nghe nói người khiêu chiến đánh liên tiếp lần trước bây giờ còn đang nằm bệnh viện, về sau tụi mình cũng không thể chơi loại này, mẹ nó muốn tiền không muốn mất mạng a!”Tạ Tùy miệng phun nước miếng có lẫn máu: “Cậu thì biết gì.”“Tụi em đương nhiên biết, tiền ai không thích, mấu chốt là chúng ta phải còn mạng đúng không.”Đầu ngón tay Tạ Tuỳ xẹt qua xấp tiền thật dày, trên tờ tiền cũng dính máu từ đầu ngón tay anh. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô gái ngồi dưới ánh đèn, dáng vẻ nhắm mắt kéo đàn, cô đẹp không gì sánh nổi, giống như cô công chúa nhỏ thánh khiết, tuyệt đối không giống với thế giới máu tanh cùng dơ bẩn của anh.Anh đứng trong nước bùn nhìn lên cô, hơn nữa khát vọng muốn cô như phát điên.

Những tiền bạc dính đầy máu tươi này là tất cả sức lực của anh.Tịch Bạch cùng đám bạn thân ăn cơm ở phòng riêng, lại đi dạo phố, tâm tình vô cùng tốt.“Bạch Bạch, tớ thật là nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, không nghĩ tới kỹ thuật kéo đàn của cậu lại tốt như vậy.” Ân Hạ Hạ không thể tin được nói: “Tớ nhớ rõ hồi hè cậu tới nhà tớ luyện đàn, lúc ấy kéo đàn cello như kéo đàn bông, ngắn ngủn mấy tháng, tiến triển thần tốc nha.”“Không chỉ có vậy, hôm nay còn khiến cho Tịch Phi Phi xấu mặt, thật sự quá đã!”“Tịch Phi Phi đó là tự tạo nghiệp không thể sống, không liên quan đến Bạch Bạch của tụi mình, ai bảo tài múa của chị ta không tốt.”Tịch Bạch không nói gì, kỳ thật nhóm bạn thân phân tích cực kỳ chính xác. Tịch Phi Phi đích thật tự tạo nghiệp không thể sống. Thứ nhất bởi vì cô không cam lòng, muốn mặc cái váy không hợp dáng người kia. Thứ hai cô động tay động chân với việc điều chỉnh đèn, muốn một mình hưởng phong quang, đây là sai lầm lớn nhất cô phạm phải tối hôm nay.Nhớ lại đêm này đời trước, cô bị chị gái tính kế, toàn bộ quá trình biểu diễn không thấy mặt cô, lúc này đang nhốt mình trong phòng thương tâm khổ sở, mà Tịch Phi Phi giả bộ làm người tốt đến phòng cô, an ủi cô, nói cho cô biết thế giới này không công bằng. Bản thân chị ta bị bệnh, đây là không công bằng, bởi vậy cô khỏe mạnh nhất định phải nhường cho chị ta tình thương của cha mẹ, tình bạn bè, tất cả vinh quang cùng khen thưởng nên thuộc về người bệnh tật như chị ta.Lúc đó Tịch Bạch đúng là tin lời bậy bạ của Tịch Phi Phi, cảm thấy chị gái thật sự đáng thương, cho nên cô tình nguyện nhường cho cô ta.Đây cũng là nguyên nhân về sau cô đánh mất sức khỏe, tình nghĩa chị em giả nhân giả nghĩa và sự đồng tình không đáng đồng tiền khiến cho cô bị Tịch Phi Phi hút cạn máu.Tịch Bạch nhìn đường phố xe cộ như nước, rơi vào trầm tư, toàn bộ chẳng qua chỉ mới bắt đầu, ‘ngày lành’ của Tịch Phi Phi còn ở phía sau.“Aizz, là bọn họ.”“Thật sự là oan gia ngõ hẹp, lại gặp.”Nhóm con gái dừng bước, tụ cùng một chỗ giống con bồ câu nhỏ nói thầm, không dám đi thêm về phía trước.Tịch Bạch ngẩng đầu liền trông thấy bọn Tùng Dụ Châu, mấy người bọn họ nghiêng người dựa trên vòng đai bảo hộ cạnh đường lớn hút thuốc, người

qua đường chung quanh đi ngang nhìn thấy đám thiếu niên bất lương này đều phải đi đường vòng.Tịch Bạch thấy khóe mắt Tạ Tùy có vết máu đọng, chỗ môi giống như có vết máu tụ không rõ ràng.Anh lại đánh nhau rồi.Đương nhiên Tạ Tùy cũng nhìn thấy Tịch Bạch, cô mặc một chiếc áo khoác len mỏng màu vàng nhạt, phối hợp với chiếc quần jean kiểu dáng học sinh, nhìn qua chính là một học sinh trung học vô cùng bình thường. Nhưng không biết vì sao, Tạ Tùy chỉ cần vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy khô nóng, giống như khô hanh trước khi giông tố kéo tới, có một dòng nhiệt chạy trong cơ thể, không biết thư giải như thế nào.Anh theo bản năng đã muốn ‘cứng’ rồi.Nhóm con gái thương lượng đổi một con đường khác, không nên đi trêu chọc đám con trai này.Tương Trọng Ninh vỗ bả vai Tạ Tùy: “Xem đi, mấy đứa con gái nhà giàu không phải người cùng thế giới với chúng ta, cho dù kiếm nhiều tiền thì các cô ấy cũng không vừa mắt chúng ta.”Tạ Tùy nhìn bóng lưng Tịch Bạch đi xa, khóe mắt xếch lên hơi nheo nheo lại, lộ ra vẻ oán giận.Tịch Bạch đi tới hai bước, nhìn thấy bên cạnh có một hiệu thuốc sáng đèn, cô nói với bạn vài câu liền đi vào tiệm thuốc, mua một hộp băng keo cá nhân. Ngay tại lúc Tạ Tùy nhảy xuống lan can chuẩn bị rời đi, sau lưng truyền đến tiếng con gái nhẹ nhàng —“Tạ Tùy, anh chờ chút.”Tạ Tùy quay đầu, chỉ thấy cô gái đưa một hộp băng kéo cá nhân tới tay anh, “Anh chảy máu rồi.”Cô chỉ chỉ vị trí khóe mắt anh.Tạ Tùy nhìn ánh mắt trong suốt vô hại của cô, đáy lòng xẹt qua chút ngọt ngào, giống như giữa khe bùn khô chảy ra một dòng nước trong veo.Anh thản nhiên nói: “Ông đây không cần thứ đồ kia, quá xấu.”Tịch Bạch lại kiên trì nói: “Không xử lý miệng vết thương cho tốt có thể sẽ để lại sẹo.”Dù sao vết thương cũng ở trên mặt, anh đẹp trai, mặt mày có sẹo thật đáng tiếc.Tạ Tùy cúi người nhìn thẳng cô, khóe miệng nở nụ cười nguy hiểm — “Mặt mày tôi có sẹo em đau lòng?”” “

Cô đơn giản cúi đầu lấy ra một cái băng keo cá nhân, xé mở giấy dán hai bên, đưa cho Tạ Tùy: “Vẫn nên dán một cái đi.”Tạ Tùy nhắm hai mắt lại.Tịch Bạch không hiểu, nhìn Tùng Dụ Châu.Tùng Dụ Châu cười nói: “Tùy ca đã cúi người còn không hiểu, giúp anh ấy dán đi nha!”