- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh
- Chương 14: Video Clip
Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh
Chương 14: Video Clip
Màn độc tấu của Tịch Bạch vô cùng thành công, giảng viên Lạc Thanh rất xem trọng cô, cho cô điểm cao nhất trong hội thi, chắc chắn một suất tham gia thi đấu cấp thành phố.Xế chiều hôm đó, Tạ Tùy cùng mấy người bạn đi ra cổng trường, nghe thấy phía sau có mấy bạn nữ thì thầm nói chuyện —“Tớ vừa mới tới phòng tập xem buổi tuyển chọn, chị gái kéo đàn cello quả thực xinh đẹp, không giống những người khác, chị ấy rất có khí chất.” “Có hình không?”“Có.” Cô gái cầm điện thoại ra chia sẻ cho bạn bè.
“Chị ấy an tĩnh ngồi ở đó, thật tao nhã, trước kia cũng không để ý trường mình có nữ sinh đẹp như vậy.”“Nghe nói là em gái Tịch Phi Phi.”“Tịch Phi Phi vốn là nữ thần, em gái chị ấy khẳng định không kém!”“Đâu chỉ không kém, tớ thấy chị ấy còn có khí chất hơn Tịch Phi Phi, hoàn toàn không phải so sánh ở phương diện kia.”…Tùng Dụ Châu rõ ràng cảm nhận được Tạ Tùy bước chậm lại. Anh đang cảm thấy không ổn, quả nhiên người nào đó dừng bước, xoay người đi về phía mấy bạn nữ đang cầm điện thoại.Tùng Dụ Châu biết ham muốn chiếm hữu của Tạ Tùy rất mạnh, không thể nghe người ngoài nhắc tới Tịch Bạch, giống như cô gái kia từ nhỏ chỉ thuộc về một mình anh.“Đừng kích động a Tùy ca, người ta là em gái…”Lời Tùng Dụ Châu còn chưa dứt, lại nghe Tạ Tùy nói: “Bạn học, thêm WeChat đi.”Cô gái mở miệng, ngơ ngẩn nhìn Tạ Tùy.Cô lần nữa xác nhận, thiếu niên anh tuấn trước mặt này thật sự là Tạ Tùy, là Tạ Tuỳ ngang ngược càn rỡ lại đẹp trai đến không có bạn bè kia.Tạ Tùy lại có thể chủ động bắt chuyện với cô, còn hỏi cô thêm WeChat. Hạnh phúc đến thật bất ngờ a!“Có thể kết bạn không?”Tạ Tùy nhướng mắt, lộ ra mỉm cười nhẹ.Cô gái sắp bị điện giật mê hồn: “Được… được chứ.” Cô run rẩy mở mã QR quét Tạ Tuỳ.Sau khi kết bạn xong, Tạ Tùy thản nhiên nói: “Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?”Cô gái vội vàng đưa di động tới.Tạ Tùy cầm di động của cô, gửi qua cho mình một tấm hình, chính là tấm ảnh Tịch Bạch kéo đàn cello kia. Sau khi gửi xong, Tạ Tùy đưa điện thoại trả lại cho cô gái, rõ ràng thấp giọng nói: “Cảm ơn”, sau đó xoay người rời đi.Cô gái nhìn bóng lưng Tạ Tùy, ngây người thật lâu, Tạ Tùy rõ là… đẹp trai mờ.Bạn bè vội vàng nhắc nhở cô: “Nhanh nói tên cậu cho anh ấy biết đi! Đây không phải là quen biết rồi sao!”
Cô gái hưng phấn cúi đầu xem tin tức Tạ Tùy gửi, lại bị đổ một chậu nước lạnh, anh đã xoá bỏ kết bạn với cô rồi.“…”Trên đường, hai người Tùng Dụ Châu cùng Tương Trọng Ninh bày tỏ bất mãn cùng khinh bỉ mãnh liệt đối với hành vi của Tạ Tùy, cảm thấy anh dùng sắc đẹp lừa gạt cảm tình mấy em gái nhỏ.Tạ Tùy hoàn toàn không thèm để ý, anh chính là người như vậy, cố chấp lại ích kỷ, không thèm để ý cảm nhận của bất kỳ người nào. Thế giới vốn bất công với anh, bởi vậy lòng của anh rất rất nhỏ, chỉ đủ chứa đựng một người, khư khư giữ lấy cô ở một góc chật hẹp, cho dù thế giới bên ngoài có bị huỷ diệt sập ngã cũng có quan hệ gì tới anh.Anh vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại. Cô gái trong ảnh mặc váy sọc màu xanh lam nhạt, im lặng ngồi ở góc phòng học dưới cửa sổ, hai chân tách ra, cúi đầu kéo đàn cello đỏ thẫm.Ánh mặt trời rọi vào một góc, bụi bặm nhàn nhạt tung bay trong không khí, gương mặt cô trắng nõn mà trong veo, bộ dáng cô nhắm mắt lại khiến cho Tạ Tùy nghĩ tới rừng rậm yên tĩnh, gió đêm thổi qua, nai con trong khe nước, ánh mặt trời rọi vào nhà gỗ, hết thảy đều an bình và bình thản như vậy.Máu trong người anh xao động, trong giây phút nhìn thấy cô bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.Nhịp tim cũng trở nên rất chậm rất chậm. Anh cẩn thận từng li từng tí giữ gìn bức ảnh.Tương Trọng Ninh nhìn sắc mặt nhu hòa của Tạ Tùy, lấy khuỷu tay chọc chọc Tùng Dụ Châu, thấp giọng nói: “Tao cảm thấy lần này Tùy ca đùa thật rồi.”Tùng Dụ Châu bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Em gái kia xong rồi.”Tình cảm của Tạ Tuỳ quá mức nồng nàn, bị anh thích nhất định là chuyện may mắn nhất đời này, cũng tất nhiên là bất hạnh lớn nhất.————–Tịch Bạch nhiều lần đi tới phòng giáo vụ hỏi camera theo dõi có quay được người trộm đàn cello của cô không. Lúc đầu, giáo viên chủ nhiệm nói còn chưa tra ra, về sau trực tiếp nói cho cô biết, camera theo dõi không ghi được người trộm đàn cello, có điều nếu hiện tại đã tìm được đàn về, cô cũng tham gia thi rồi, chuyện này coi như xong.“Làm sao có thể không quay được, trường học chúng ta có nhiều camera theo dõi như vậy, từ phòng tập tới hồ phía sau núi, dọc theo đường đi nhất
định sẽ chụp được kẻ trộm chứ!”“Sao em lại cố chấp như vậy a, chẳng lẽ giáo viên lại còn lừa em sao, camera trường ta có nhiều cái bị hư, thật sự không quay được. Được rồi, chuyện này dừng ở đây.”Tịch Bạch không muốn cứ như vậy tha cho kẻ trộm, thế nhưng giáo viên chủ nhiệm không phối hợp, cô cũng không làm được gì.Chiều hôm đó cô đẩy xe đạp đi dưới bóng cây ven đường trong trường, một viên đá nhỏ đột nhiên lăn đến chân cô.Tịch Bạch ngẩng đầu, thấy mấy người Tùng Dụ Châu ngồi trên ghế nhựa ở sân trường, mấy đứa con trai hướng cô nhe răng mỉm cười, bày tỏ thân mật. Tạ Tùy nghiêng người tựa vào trụ bóng rổ, trong tay xoa xoa mấy viên đá, ánh mắt nhìn thẳng ra dải núi xa xa, vẻ mặt tản mạn.“Có chuyện gì sao?” Cô mở miệng hỏi.Tùng Dụ Châu cười nói: “Nhiều người như vậy em hỏi ai?”Tịch Bạch nhìn về phía Tạ Tùy đang đứng: “Tạ Tùy, anh có chuyện gì sao?”Anh lại ném một viên đá nhỏ về phía chân cô, “Cũng không có việc gì, qua đây chẳng phải sẽ biết.”“Nếu anh không có việc gì thì em đi đây, phải về nhà làm bài tập.” Cô nói xong, trực tiếp đẩy xe rời đi.Mấy người anh em kinh ngạc nhìn bóng lưng Tịch Bạch. Chị dâu nhỏ này cực kỳ cứng rắn nha!Bọn họ đều không dám nhìn biểu tình của Tạ Tùy, không cần nhìn cũng biết, khẳng định rất khó xem.Thế nhưng trên thực tế, không hề… Tạ Tùy lại con mẹ nó mỉm cười.Anh cười đuổi theo Tịch Bạch, sóng vai đi cùng cô trong trường, trầm giọng nói: “Em thật không sợ chết.”Tịch Bạch nghiêng đầu nhìn đôi giày thể thao sạch sẽ của anh, tự nhủ kỳ thật bản thân rất sợ chết, bởi vì đã chết qua một lần. Nhưng cô biết, Tạ Tùy sẽ không làm gì cô. Cho dù toàn bộ thế giới này đều phản bội cô, tổn thương cô, Tạ Tùy vĩnh viễn sẽ là người không hại cô.“Anh tìm em có việc?”“Không có việc gì không thể tìm em?” “Không có việc gì tìm em làm chi.” “…”Cô thật sự là kẻ huỷ diệt cuộc trò chuyện.
Tạ Tùy lấy điện thoại di động ra, đi thẳng vào chủ đề: “Tôi lấy được hình ảnh camera của trường, muốn xem ai trộm đàn của em hay không?”Tịch Bạch dừng chân, kinh ngạc nhìn điện thoại của anh: “Anh… anh làm thế nào lấy được?”“Chuyện này em cứ mặc kệ, tôi có biện pháp của tôi, nói muốn xem hay không.”Tịch Bạch gật đầu, ánh mắt tối đen nhìn anh: “Muốn.” Khóe miệng Tạ Tùy khẽ nhếch lên: “Có điều kiện.” “Điều kiện gì?”“Tùy ca muốn em hôn anh ấy một cái.”Đám người Tùng Dụ Châu ở sau lưng cười đùa nói: “Xem một lần, hôn một cái.”Tịch Bạch: …Vậy không xem được rồi.Tạ Tùy ném mấy viên đá vụn trong tay về phía Tùng Dụ Châu, đuổi bọn họ. Anh đương nhiên biết không dễ dàng như vậy, dứt khoát nói: “Đáp ứng tôi một chuyện.”“Chuyện gì?”“Còn chưa nghĩ ra, chờ tôi từ từ nghĩ đã, dù sao em cứ đồng ý trước đi.” “Không được… lỡ như anh…”“Yên tâm, sẽ không bảo em làm chuyện kỳ quái.”Tạ Tùy quang minh lỗi lạc nên sẽ không miễn cưỡng cô làm chuyện cô không muốn. Cô dứt khoát đồng ý, dù sao sau cùng có đồng ý hay không quyền quyết định còn trên tay cô.“Tự mình xem đi.”Tạ Tùy đưa di động cho cô, Tịch Bạch xoay người đi đến dưới tàng cây, mở video clip ra.Đây là bản cắt ghép mấy video clip lại, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra bóng dáng gian nan kéo vật nặng kia là Tịch Phi Phi. Dọc đường cô đều rất cẩn thận, hết nhìn trái tới nhìn phải, thừa dịp thời gian lên lớp tránh bạn học, thế nhưng không thể tránh được camera theo dõi trong trường.Lúc Tịch Bạch nhìn thấy cô ném cây đàn cello yêu thương của mình xuống hồ chỉ cảm thấy trái tim co rút mạnh. Giống như lúc trước cha mẹ hỏa táng thi thể cô vậy, không chút lưu tình, giống như ném đồ bỏ đi không đáng tiền.
Cô không biết bản thân cảm thấy thế nào, nhưng cô chính là có ký ức khiến người hít thở không thông này, đương nhiên, không phải tất cả trí nhớ đều lạnh lẽo. Ví dụ như Tạ Tùy liều chết xông vào nhà tang lễ, đoạt lại thi thể của cô. Ánh mắt anh đỏ sậm, chảy nước mắt nhưng không phát ra tiếng khóc, anh ôm chặt cô, thâm tình mà điên cuồng hôn môi cô, hôn mỗi tấc da thịt trên thân thể cô.Nằm trong lòng ngực nóng rực của Tạ Tuỳ, thân thể lạnh lẽo kia của Tịch Bạch mới cảm nhận được chút ấm áp.Tạ Tùy thấy Tịch Bạch không ổn, hỏi một tiếng: “Em làm sao vậy?” “Không có việc gì.” Tịch Bạch nhìn video clip, thản nhiên nói: “Đoán được.”Sau khi vứt đàn, biểu hiện Tịch Phi Phi còn kích động hơn so với cô, vội vàng kéo Đường Tuyên Kỳ đi tới phòng giáo vụ đối chất, điều này khiến cho Tịch Bạch sinh lòng nghi ngờ.Hơn phân nửa là Tịch Phi Phi nghe được Đường Tuyên Kỳ muốn kéo Tịch Bạch chung đội, lo lắng Tịch Bạch phản bội, cho nên mới đi hủy đàn của cô, đồng thời hắt nước đυ.c lên người Đường Tuyên Kỳ. Một hòn đá trúng hai con nhạn.Trước kia Tịch Bạch cảm thấy thủ đoạn của chị gái rất cao minh, nhưng hiện tại trọng sinh trở về lại phát hiện những thủ đoạn này thật sự… vô cùng ngây thơ.Nếu nói cô thật sự có bất kỳ chỗ cao minh nào thì đó là cô sớm đã dự liệu tới, trường học sẽ bao che cho cô.Tịch Phi Phi là hình tượng đại sứ của trường, thân phận người nổi tiếng cô ta dốc lòng trên mạng mang đến không ít lợi ích cho trường học, hình của cô còn được in trên thông báo chiêu sinh của trường.Tịch Bạch không dám tưởng tượng trường học rốt cuộc bao che bao nhiêu chuyện cho Tịch Phi Phi, chuyện của An Khả Nhu trước đó, trường học đã dung túng Tịch Phi Phi. Nếu không phải từ nhỏ cha mẹ cưng chiều, trường học dung túng, có lẽ tâm lý Tịch Phi Phi không đến mức méo mó như vậy. Tịch Bạch ngẫm lại liền thấy đáng sợ.“Tạ Tùy, chuyện này đừng nói cho ai khác.” Tịch Bạch trả di động lại cho Tạ Tùy, trịnh trọng cảnh cáo anh: “Ai cũng không thể nói.”Tạ Tuỳ không hiểu, khoé mắt mang theo ý khinh miệt: “Ông đây cố sức giúp em lấy cái này, đừng nói cho tôi em muốn làm đồ hèn?”Tịch Bạch lắc đầu: “Tạ Tùy, anh có biết biến đổi về chất và về lượng không?”
Nội dung trong sách triết học, có điều sách kia Tạ Tùy sớm dùng lau dầu máy xe rồi.Tịch Bạch nhìn sườn núi trùng điệp nơi xa, bình thản nói: “Em đang đợi một cái biến đổi về chất.”Cô muốn lúc thời cơ thỏa đáng nhất tung những chứng cớ này ra, kéo xuống lớp mặt nạ duy nhất của Tịch Phi Phi. Leo cao té đau, cô muốn cô ta vĩnh viễn không thể bò dậy nổi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh
- Chương 14: Video Clip