Sống lại một lần nữa, Tịch Bạch không muốn làm ‘kho máu dự phòng’ cho chị gái giả nhân giả nghĩa bị bệnh bạch cầu. Cô chỉ muốn sống tốt cuộc sống của bản thân.
Nhưng Tịch Bạch lại tự mình coi nhẹ người thiếu niên ngang ngược đáng sợ kia.
Khi cùng đường, cô đã từng trong tình trạng thiếu máu chạy ra khỏi bệnh viện, té xỉu trên đường. Anh ôm cô trở về, dốc lòng chăm sóc, che chở, yêu tận xương cốt.
Bao nhiêu đêm dài, anh hôn lên những lỗ kim rút máu khó coi kia trên sống lưng cô, thậm chí sau khi cô mất, nổi điên xông vào nhà tang lễ, cướp thi thể lạnh băng của cô đi.
Trở lại năm 16 tuổi, Tịch Bạch dường như không còn sợ anh như thế, lúc người thiếu niên đứng trong góc tối, yên lặng chăm chú nhìn cô, Tịch Bạch quay đầu mỉm cười ngọt ngào với anh.
“Chỉ cần anh không hung dữ với em, em sẽ trở thành bạn tốt của anh.”
Thiếu niên ngang ngược nghe cô gái chân thành nói, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn như gốm sứ của cô, cười lạn.